...
Ba giờ chiều, năm chiếc phi cơ được binh sĩ trong đoàn chuẩn bị nhằm cho chuyến thăm quan trên bầu trời vùng sa mạc.
Ánh nắng dịu nhẹ hơn buổi trưa.
Mọi người đứng giữa sân huấn luyện trên sa mạc, tâm trạng háo hức.
Thẩm Ngải Yến đứng cạnh Bạch Ngôn Hạo, tâm trạng cô không giống mọi người.
Từ lúc đến đưa mọi người đến tham quan, cô vẫn luôn có một cảm giác bất an, nhưng không dám nói với mọi người, càng không nói cho Bạch Ngôn Hạo, cô sợ anh lo lắng.
"Ngải Yến, đi thôi, anh đưa em tham quan trên không một chút." Bạch Ngôn Hạo cười, "Từ trên cao nhìn xuống, cảnh vật rất tuyệt."
Thẩm Ngải Yến cười nhẹ, "Có khác gì đi máy bay đâu chứ?"
Lạc Quân Quân bên này nghe thấy vậy, liền chen vào, "Thẩm tổng sai rồi, cảm giác ngồi phi cơ của quân đội thật sự khác máy bay nha.
Em thật sự rất thích đó."
Thẩm Ngải Yến và Bạch Ngôn Hạo cùng quay qua nhìn cô ta, Thẩm Ngải Yến nói: "Cố vấn Lạc nếu thích, thì kiếm một anh sĩ quan làm phi công đi, há chẳng phải muốn lúc nào thì đi phi cơ lúc đó rồi."
Mọi người nghe Thẩm Ngải Yến nói, liền cười ầm lên, Lạc Quân Quân đỏ mặt, trong lòng oán hận, "Còn không phải chị cướp anh ấy từ tôi sao? Thật là, mặt mũi cũng đủ dày." Cô ta vừa oán hận vừa liếc Thẩm Ngải Yến.
Bạch Ngôn Hạo nói: "Được rồi, mọi người chia tổ nhé, ở đây có năm chiếc phi cơ, ngoài tôi và Ngải Yến, sẽ có bốn người nữa lên bốn chiếc còn lại.
Mỗi phi cơ sẽ có một phi công lái nhé, sau khi tham quan hết vùng sa mạc, thì tập trung tại đây."
Dặn dò xong, Bạch Ngôn Hạo kéo Thẩm Ngải Yến, "Yến, đi với anh.
Hôm nay, để chồng làm phi công cho em."
Thẩm Ngải Yến bị anh kéo đi, cũng chẳng kịp phản ứng, cảm xúc trong lòng phức tạp, nhưng chỉ có thể dằn xuống, cô không muốn anh không vui.
Hai người bước lên phi cơ của Bạch Ngôn Hạo, phi cơ này của anh được chính tay tu chỉnh, bên ngoài sơn màu đen bạc, trông mạnh mẽ như tính cách của anh vậy.
Lúc này Mạc Văn Kiên nhìn hai người bước lên phi cơ, trong lòng hắn có một loại cảm xúc khó nói, không biết nên nói là sợ hãi hay là đắc ý.
Trước đó, khi gặp Lạc Quân Quân, cũng biết được ý định của cô ta, hắn thật sự có ý định hại chết Bạch Ngôn Hạo, vì không nghĩ Bạch Ngôn Hạo sẽ lấy phi cơ đưa mọi người đi tham quan sa mạc trong buổi chiều nay.
Hắn nghĩ động tay vào phi cơ của Bạch Ngôn Hạo, nếu anh làm nhiệm vụ hoặc tập huấn trong mấy ngày tới, gặp tai nạn thì đó chỉ là tai nạn thôi.
Nghĩ vậy, hắn không do dự mà quyết định, sau đó chính hắn lại đến khu vực phi cơ động tay vào phi cơ với lý do kiểm tra xem động cơ, dĩ nhiên hành động của hắn chỉ được binh sĩ cho là ý tốt, cho là hắn đến học hỏi kinh nghiệm mà thôi, nên chẳng ai để tâm làm gì, vậy nên hắn hoàn toàn có thể ra tay với phi cơ của Bạch Ngôn Hạo.
Hiện tại, cũng đã làm rồi, hắn lại cảm thấy hối hận, bởi vì hắn không nghĩ lại có buổi chiều tham quan này, hơn nữa, Thẩm Ngải Yến lại bước lên chiếc phi cơ kia, là chiếc phi cơ mà Mạc Văn Kiên hắn đã động tay động chân vào bộ điều khiển của động cơ.
Nếu vậy, Ngải Yến sẽ gặp nguy hiểm.
Không đâu, hắn không muốn!
Mạc Văn Kiên vội lên tiếng, "Thẩm tổng, khoan đã."
Thẩm Ngải Yến và Bạch Ngôn Hạo cùng dừng bước, quay lại nhìn Mạc Văn Kiên, Bạch Ngôn Hạo cau mày nhìn Mạc Văn Kiên, "Kỹ sư Mạc có vấn đề gì? Anh muốn đi chung với chúng tôi à?"
"Tôi..." Mạc Văn Kiên do dự, hắn đi tới trước mặt Thẩm Ngải Yến, "Thẩm tổng, hay là cô đừng đi, tôi nghĩ tham quan trên phi cơ không có gì hay ho cả, chi bằng đi xe vượt địa hình tốt hơn." Hắn kiếm cớ để Thẩm Ngải Yến không lên phi cơ, còn Bạch Ngôn Hạo lên hay không, hắn khônv quản, Bạch Ngôn Hạo chết, hắn mừng còn không kịp.
Thẩm Ngải Yến khẽ lắc đầu, "Không đâu, nếu anh Mạc không thích có thể không đi, còn tôi không giống anh, chỉ cần có Hạo bên cạnh, với tôi vậy là đủ, tham quan ở đâu bằng cách nào, đều rất vui, rất thú vị."
Mọi người oa lên, Thẩm tổng thật sự rất thẳng thắn, xem ra Bạch thiếu soái thật sự có phúc.
Vị hôn thê của anh thật sự không ngại khi rắc cẩu lương cho quân đội và mọi người ở đây.
"E..hèm..Ở đây vẫn còn người độc thân đó." Viên Cảnh Chí lên tiếng nhắc nhở Thẩm Ngải Yến.
"Phải đó, phải đó, Thẩm tổng à, em còn chưa có người yêu đâu." Tiểu Đào nhăn mày than thở...
Bạch Ngôn Hạo cười ngọt nhìn người phụ nữ của anh, "Kệ họ, ở đây, anh cho phép em làm điều mình thích, em là ngoại lệ."
Nói rồi anh quay sang Mạc Văn Kiên, anh thật sự không ưa tên