Có người nói hy sinh vì người mình yêu chính là sự cao thượng, nhưng đó là chỉ với việc đối phương thật sự yêu mình mà thôi, bằng không chỉ là vô nghĩa.
Tình cảm của Thiên Tuân đúng là quá cố chấp, hắn biết rất rõ Bạch Ngôn Hạo chỉ xem hắn là bạn, nhưng lại bất chấp đến mù quáng, để rồi hại người, hại chính mình.
“Thiên Tuân! Không sao chứ?” Mạnh Kiên nâng hắn lên hỏi.
Nếu như không có hắn che chắn, thì người nằm đây có lẽ là Bạch Ngôn Hạo.
Bạch Ngôn Hạo lúc này mới đặt Thẩm Ngải Yến xuống cạnh chỗ Mạnh Kiên đang ôm Thiên Tuân, tất cả thuộc hạ của Thiên Tuân lại không dám manh động, mà người của Mạc Văn Kỳ cũng không biết vì lý do nào đó, lại không dám ra tay tiếp tục, ngay cả Mạc Văn Kỳ cũng bất động, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, lão ta nổ phát súng vừa rồi chính là muốn lấy mạng Bạch Ngôn Hạo trước, lão không nghĩ thằng ngu Thiên Tuân kia đường đường là đại ca giang hồ, vậy mà đến việc nổ một phát súng cũng không xuống tay được.
Đúng là ngu xuẩn!
Không gian bên trong nơi hoang vắng này bỗng chốc trở nên lạnh lẽo lạ thường, không biết vì đêm sương bao phủ mà lạnh lẽo âm u, hay là vì lòng người nguội lạnh, thù hận chất chứa.
Bạch Ngôn Hạo nhìn Thiên Tuân, “Nói đi, vì sao làm thế? Cậu có ý gì? Tôi không ép cậu phải hy sinh cho tôi!”
Thiên Tuân được Mạnh Kiên đỡ dậy, hắn thoi thóp, máu tươi nơi khoé miệng tuôn ra, nhỏ xuống áo sơ mi trắng bên trong của hắn, “A Hạo, cậu thừa biết tôi… vì sao làm vậy… tôi biết trong tim cậu có ai, cũng biết người… đó quan trọng với cậu thế nào…nhưng mà…” Thiên Tuân vừa nói vừa nấc lên, máu lại không ngừng ứa ra, hắn ho lên sặc sụa, vẫn cố gắng nói cho hết, “Hạo…xin cậu tha thứ cho tôi…tôi thật sự rất…”
“Đừng nói nữa!” Bạch Ngôn Hạo cắt ngang, bàn tay thon dài nhưng lại đầy vết chai của anh khẽ chạm vào trán Thiên Tuân, anh nói: “Thiên Tuân, tôi biết cậu muốn nói gì, tôi cũng biết cậu đối với tôi thế nào, tôi không trách cậu, cũng sẽ bỏ qua tất cả cho cậu, cậu sẽ không sao.” Đoạn anh lại nói với Mạnh Kiên, “Kiên, mang hắn đi đi.
Ở đây giao cho tôi.”
“Không, Ngôn Hạo…để tôi nói hết!” Thiên Tuân yếu ớt nói.
“Tôi sắp chết rồi, không kịp đâu…Hạo…tôi biết…rồi, nếu vậy…xin cậu một điều…” Thiên Tuân nâng cánh tay giữ nơi ngực toàn là máu lên nắm lấy cổ tay của Bạch Ngôn Hạo, hắn nói, thanh âm ngày càng nhỏ đi, “Hạo…tôi chết rồi…chỉ xin cậu một điều duy nhất…” Hắn buông tay anh ra, run run chỉ về mấy tên đàn em còn đang đứng cạnh đó, cả bọn lo sợ không thôi, rồi hắn nói tiếp, giọng như khẩn cầu, “Xin cậu hãy để họ đi…còn nữa..
Hạo à, mười năm…trước…tôi để tâm cậu..bây giờ cũng vậy…mãi không đổi…!” Dứt lời, cánh tay của Thiên Tuân trượt xuống, hai mắt hắn nhắm chặt, hắn chết, chết một cách nhẹ nhàng, như được giải thoát.
“Đại ca/ Thiên Tuân!!” Cả đám đàn em và Mạnh Kiên thét lớn, không nghĩ Thiên Tuân lại có thể ra đi dễ dàng như vậy.
Bạch Ngôn Hạo nhìn Thiên Tuân, trong tim chỉ có chua xót, đến cuối cùng hắn vẫn không buông được tình cảm đối với anh, nhưng anh chỉ có thể xem hắn như một người bạn thân thôi, bạn thân không hơn không kém.
Anh đưa bàn tay khẽ chạm vào đôi mắt nhắm nghiền của Thiên Tuân, thanh âm trầm ấm, tựa như an ủi một người sắp chết, “Yên tâm, tôi sẽ làm như cậu nói, tha thứ cho cậu, cũng để người của cậu rút khỏi an toàn, và…” Giọng anh bất giác có chút hơi run, khoé mắt như nhoè đi vì chất lỏng ấm áp muốn trực trào, “Tiểu Tuân, tôi sẽ mãi nhớ cậu…như một người bạn thân nhất!”
Bóng tối bên ngoài dày đặc, Bạch Ngôn Hạo ngước mắt lên không trung, một người là bạn, một người là người yêu, tất cả chỉ đều vì anh mà trả giá quá nhiều, anh không đáng để họ làm như vậy, Ngải Yến vì anh mà mười năm trước suýt mất mạng, bây giờ sống chết chẳng rõ, Thiên Tuân vì anh mà từ bỏ mười năm thanh xuân, hiện tại lại bỏ cả mạng sống.
Tại sao lại như vậy?
Bạch Ngôn Hạo từ từ đứng dậy, ánh đèn vàng bên trong mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt lạnh tanh của anh, lúc này anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, anh biết trước mắt muốn