" Trời ạ, cái tên núi gì đây? Nham Minh Nguyệt? Thật là khó hiểu "
Một thiếu nữ đang đu dây lơ lửng bên vách núi, tay cầm bản đồ, mặt lộ ra vẻ bực mình.
Sau đó cô ấy cất nó vào trong túi nhỏ đeo ở hông, tiếp tục hành trình leo lên đ ỉnh núi.
Cô tên An Kỳ, là một thành viên của tổ chức " Hồng Lân " chuyên về đi tìm kho báu, các bảo vật quý hiếm rồi bán cho các buổi đấu giá tại chợ đen.
Năm nay vừa tròn 20 tuổi, và cũng là người trẻ tuổi nhất trong tổ chức, từ nhỏ An Kỳ đã được nuôi dạy võ thuật, kỹ năng sinh tồn, hóa trang, giao tiếp nhằm phục vụ các nhiệm vụ được giao
Tuy vậy An Kỳ cũng có một cuộc sống bình thường khác, hiện tại đang là sinh viên năm hai của trường kiến trúc.
Cô từ nhỏ không biết cha mẹ của mình là ai, người thân duy nhất của cô là sư phụ Lạc Phong là một trong ba nhân vật trụ cột của tổ chức.
An Kỳ cũng không tìm kiếm tung tích người nhà vì sự chở che, chăm sóc của Lạc Phong dành cho cô đã là quá đủ.
Tuy là đã sống với sư phụ gần 20 năm nhưng An Kỳ vẫn không biết rõ về con người ông ấy.
Lạc Phong tuy rất điển trai nhưng luôn điềm đạm và ít khi mỉm cười, lại còn kiệm lời.
Nhưng ông ấy rất thông minh, tài giỏi, là tấm gương mà cô luôn hướng đến
Nhiệm vụ lần này dành cho An Kỳ là leo lên đ ỉnh của một ngọn núi tên Nham Minh Nguyệt nằm ở phía Tây để tìm kiếm viên ngọc " Nguyệt Anh Lam ".
Nó cao tận 2500m muốn leo cũng phải nhờ thiết bị đặc chế riêng của tổ chức, vừa nhanh lại không tốn sức.
" Chết tiệt! Đáng lí ra nhiệm vụ này là của Ngọc Nhiêu mà chị ta lại bận đi hẹn hò với người yêu, mình thì lại đang cần tiền đóng học phí nên đồng ý làm thay! "
" Mình có thể xin sư phụ nhưng lại chẳng muốn làm phiền ông ấy! " An Kỳ thở dài và tiếp tục leo, trời hôm nay nắng nóng vô cùng, mặt cô đổ đầy mồ hôi.
Sau mấy tiếng đồng hồ thì An Kỳ cũng đã leo đến được đỉnh núi, trên đây không có gì ngoài một cái hồ rất to, nước hồ màu xanh nhạt rất trong trẻo.
Đất đai khô cằn nên cây cỏ chẳng mọc nổi dù có nước.
" Để xem, trong ghi chú bảo rằng viên ngọc " Nguyệt Anh Lam " nằm ở giữa hồ này.
Bên dưới không hề có sinh vật sống, nước cũng không có gì nguy hiểm.
Vậy thì chỉ cần lặng xuống lấy viên ngọc rồi trở về! "
An Kỳ vui vẻ lấy trong balo một chiếc bình dưỡng khí và kính lặng, sau khi mang vào thì cô lại nhìn lên trời, mặt trời đã lên ở đỉnh đầu.
" Thấy trên mạng bảo rằng ngày hôm nay sẽ có Nhật thực, mà tới giờ này vẫn chưa có hiện tượng gì xảy ra.
Chắc lại lừa người rồi! "
Cô nhảy xuống hồ và bất đầu bơi tìm kiếm xung quanh, quả nhiên bên dưới chỉ toàn nước là nước, chẳng có lấy rong rêu hay cá nhỏ, nó giống như một vũng nước mưa khổng lồ đọng lại qua hàng chục năm
Từ xa, An Kỳ đã thấy một ánh sáng rất mạnh.
Chắc hẳn là thứ mà cô đang tìm kiếm liền bơi lại.
Quả nhiên là viên ngọc " Nguyệt Anh Lam " giống như trong bản đồ có vẽ, bên ngoài nó được bao bọc bởi đá cứng, chỉ cần đem lên bờ rồi cậy ra.
Tự nhiên khi nhìn thấy nó, cô lại cảm thấy quen thuộc, khi An Kỳ chạm tay vào thì viên đá phát ra ánh hào quang rất chói mắt làm cho An Kỳ phải lùi lại.
Kỳ lạ thay xung quanh cô bất đầu có những luồng nước xoáy bao bọc lấy hai tay và chân của cô làm cho cô không thể cử động.
" Chuyện...!chuyện gì đang xảy ra vậy? " Lúc này cô cũng phát giác ra được rằng nước bất đầu tối sầm lại, cô nhìn lên thì ở trên có một quả cầu màu đen.
Nhật thực đang thật sự diễn ra, không phải lúc nãy vẫn bình thường vì còn chưa được nửa giờ kể từ khi An Kỳ xuống đây.
" Đây là lúc ngươi trở lại với thời đại mà ngươi thuộc về...! "
" Là ai? Là ai đang nói thế??? "
Một giọng nói vang lên trong tai