Một tuần sau Vân Kim Mỹ lại đến Dương phủ, An Kỳ thấy cô ta khi đang quét sân, hai người cũng lịch sự cúi đầu chào nhau.
Hình như trên tay Kim Mỹ cầm theo một túi giấy trong rất đẹp màu vàng kim, không biết hôm nay cô ta lại đem đến thứ gì cho Hạo Thạc.
An Kỳ chỉ thấy cảm phục Kim Mỹ vì y thật sự rất cố gắng theo đuổi thiếu soái, mặc dù hắn hay cho cô ta ăn bơ.
Biết đâu cô ta cứ tiếp tục như vậy thì bổng một ngày sẽ được Dương Hạo Thạc xiêu lòng thì sao?
" Thiếu soái, tôi lại đến thăm ngài đây!!! " Vân Kim Mỹ niềm nở cười tươi.
"...!" Dương Hạo Thạc vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, tay thì đang lật từng trang sách đọc, hắn dường như đã quen với sự xuất hiện dày đặc của Vân Kim Mỹ, mặc dù vậy cũng có chút phiền phức nhưng không tiện nói ra.
...***...
An Kỳ đang ngồi đung đưa chân, nhăm nhi hạt dưa ở ghế tre sau nhà bếp, lúc này cô nghe thấy có ai đó trong nhà bếp, nhìn vô thì Y Bình đi vào, cô ta còn cầm cái túi lúc nãy của Vân Kim Mỹ.
An Kỳ tò mò nên đã lén xem Y Bình làm gì.
Cô ta bắt nước sôi và lấy cả bộ ấm tách, chắc là tính pha trà.
Đột nhiên Y Bình bỏ đó đi ra ngoài, An Kỳ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều vì cô không quan tâm Y Bình, thì An Kỳ lại nhớ ra chuyện hôm bữa bị Vân Kim Mỹ tính kế, Y Bình chắc là đang trà cho cô ta vì y là người mà Kim Mỹ tin tưởng nhất trong cái phủ này.
Một ý tưởng ranh ma nổi lên trong đầu An Kỳ, cô tới cửa sổ để xem Y Bình trở lại chưa, rồi nhanh chóng đi lại chỗ cất gia vị và hốt ngay một lọ muối, mở ấm ra thì bên trong đã có sẵn lá trà.
Mí mắt An Kỳ cong lên, cô đẩy hết trà sang một bên rồi bỏ hẳn một thìa muối, sau đó lắp lại.
Vì còn đổ nước sôi nên muối sẽ rất nhanh hòa tan.
" Ôi mình lỡ bỏ nhiều muối quá rồi, mà thôi kệ! " An Kỳ cười khoái trí, chắc là Y Bình sắp quay lại nên cô đã nhanh chóng cất lọ muối về chỗ cũ và chuồn ra ngoài, chuẩn bị xem kịch hay.
Khi Y Bình quay về nhà bếp thì cô thấy nước đang sôi ùng ục, nên đã đến nhắc xuống rồi rót vào ấm trà.
Cô chuẩn bị cả bánh đậu xanh làm điểm tâm và bưng lên để phục vụ cho Kim Mỹ với thiếu soái.
" Đã để Vân tiểu thư đợi lâu, trà của người tôi đã pha xong rồi ạ! " Y Bình để lên bàn cho Vân Kim Mỹ.
Sau đó cô ta cúi đầu rồi đi ra ngoài
" Thiếu soái, đây là trà Long Tĩnh được hái trên núi Vân Sơn ở phía Bắc Liên Thành.
Vì số lượng rất ít và cực kỳ ngon nên loại này vô cùng đắt đỏ, tôi biết thiếu soái ưa chuộng trà nên đã đem đến tặng ngài.
Hy vọng thiếu soái không chê? " Vân Kim Mỹ cẩn thận rót nước vào tách, rồi dâng lên trước mặt Hạo Thạc.
" Có lẽ đã khiến Vân tiểu thư tốn công sức mua về cho ta, nhưng trà mắc tiền trong phủ ta không phải không có.
Ta vốn dĩ chỉ uống trà mà An Kỳ pha! " Khóe môi Hạo Thạc cong lên, hắn đóng quyển sách đang đọc dở.
Vân Kim Mỹ rút tay lại, cái gì cũng An Kỳ, An Kỳ cô nghe mà phát chán.
Cô bỏ không ít Kim Mã để có được hộp trà này, vậy mà thiếu soái lại từ chối một cách thẳng thừng.
" Nhưng ta vẫn sẽ thử một chút! Vân tiểu thư cũng uống đi! " Hạo Thạc lấy ly trà mà Kim Mỹ đưa, rồi hắn rót lại cho cô
Hạo Thạc vừa nhắm tới môi thì đã bỏ nó xuống, còn Vân Kim Mỹ thì thổi cho bớt nóng rồi uống một ực.
Mắt của cô ta mở to và lỡ nuốt vào, Vân Kim Mỹ lúc này cảm thấy muốn nôn mửa vì trà này vừa đắng vừa mặn, Hạo Thạc thấy biểu hiện của cô không bình thường, liền nghiêng đầu hỏi
" Sao vậy Vân tiểu thư? Không phải cô nói trà Long Tĩnh rất ngon? Vậy cớ gì mặt cô lại tái nhợt vậy? "
" Kh-không đâu thưa thiếu soái.
Trà này đúng là rất ngon và thơm, danh tiếng quả nhiên không sai! " Vân Kim Mỹ gượng cười, tay cô cầm ly trà run nhẹ, độ mặn thật khủng khiếp giống như là bỏ muối vào vậy.
Nhưng người pha cái này là Y Bình, không lẽ cô ta cố tình...
" Nếu đã vậy thì mời Vân tiểu thư uống hết bình trà này rồi hẵn về, dù gì nó cũng rất đắt, chỉ mới dùng một lần mà bỏ sẽ uổng phí lắm! " Dương Hạo Thạc lại tiếp tục rót trà cho Kim Mỹ, cô ta cảm thấy sợ hãi.
" Cũng chỉ là vài ba đồng bạc lẽ, tôi trước giờ ít khi dùng trà, nếu thiếu soái đã không thích