Ở phía xa xa có một bóng người nấp dưới tán cây, hắn đang nhìn về phía tiểu đình nơi mà An Kỳ và Hạo Thạc đang cười nói với nhau trong rất rôm rả.
Hắn liền cắn môi.
" Cô ta...!dường như đang đi quá giới hạn của bản thân rồi.
Không được để ả thân thiết hơn với thiếu soái như vậy! Mình phải ra tay thôi " Nói xong thì người đó liền rời đi.
An Kỳ đang ngồi trò chuyện với Hạo Thạc thì đột nhiên cô thấy lạnh gáy rồi rùng mình, cô nhìn ngó xung quanh xem.
" Có chuyện gì à? "
" Không...!không ạ! Chỉ là tôi thấy lạnh sống lưng.
Tôi nghĩ chắc là điều gì không may mắn sẽ đến với mình " An Kỳ lắc đầu, cô lấy mô từ chiếc bánh đậu xanh lên ăn rồi lén nhìn về phía cái cây khi nãy.
Không lẽ là mình đoán nhầm? Vừa nãy có ai đó vừa rời khỏi chỗ đấy.
Mà thôi kệ đi!
" Nếu là chuyện không may mắn thì chắc thời gian sắp tới cô sẽ bị ta phạt hay tống vào tù chăng? " Hạo Thạc thở dài rồi đứng dậy dùng sách đánh nhẹ vào đầu của An Kỳ
" Nếu thế thì tôi không muốn chuyện đó xảy ra đâu ạ " Mặt của An Kỳ tối sầm lại, cô biết Hạo Thạc chỉ đang đùa nhưng trò đùa của hắn ác mồm ác miệng thật.
***
Vài ngày sau
An Kỳ được giao cho việc lau dọn bàn ghế ở Vân Chung Các, vì nơi đây là đại sảnh tiếp khách nên lúc nào cũng phải sạch sẽ.
Vừa nhìn thấy thì cô đã muốn đứng tim vì nó là bàn ghế chạm khắc long phượng, nghe thì dễ mà làm mới khó.
Nhưng không sao vì đồng hành với An Kỳ là Trúc Đào, cô ấy có dáng người nhỏ nhắn, tính cách thì rụt rè không được cởi mở.
Dù An Kỳ có bắt chuyện thế nào thì Trúc Đào chỉ biết im lặng
" Cô nhóc này là người hướng nội à? Nãy giờ tưởng mình đang diễn hài độc thoại không luôn á? " An Kỳ lẩm bẩm
Trúc Đào cầm xô nước từ từ chậm rãi đi về phía An Kỳ, cô ấy nghiến răng, nhớ về hôm trước rằng bản thân bị đe dọa bởi người đó.
Hắn bảo là đã nhìn thấy cô ấy trộm chiếc bình sứ ở Túy Uyển Các, nếu như không làm theo những gì hắn bảo thì hắn sẽ mách thiếu soái đến khi đó Trúc Đào sẽ bị bắt giam.
Trờ ???????? tr???????? h????????ề???? trù???? ( TrU???? Tr????????ệ????.???????? )
" Vậy...!vậy thì tôi cần phải làm những gì? " Trúc Đào sợ hãi đến bật khóc
" Rất đơn giản.
Ngày mai cô chỉ cần cùng với An Kỳ dọn dẹp Vân Chung Các, sau đó làm ướt người cô ta.
Để cô ta về thay đồ.
Thế là hết nhiệm vụ, phần còn lại tôi sẽ xử lí "
" Tôi biết rồi! Nhưng xin cô đừng nói cho thiếu soái chuyện tôi trộm bình sứ, chỉ là tôi đang cần tiền chữa trị bệnh cho em trai chứ không hề có việc gì khác "
" Tất nhiên! Tôi đã giao kèo với cô rồi thì nhất định sẽ giữ lời.
" Hắn liền bật cười
Trúc Đào giả vờ ngã thì xô nước ấy dội ướt người của An Kỳ, cô vừa bất ngờ vừa không thể nói nên lời.
Nhưng nhìn dáng vẻ xin lỗi tới tấp của Trúc Đào thì An Kỳ nghĩ việc này chỉ là tai nạn chứ không phải cố tình.
An Kỳ đành thở dài rời khỏi Vân Chung Các để trở về phòng thay đồ, trên đường về đột nhiên cô thấy từ xa có một nam nhân rất lạ, cô chưa từng gặp qua hắn trong phủ.
An Kỳ có chút đề phòng, hắn ta nhìn cô thì đùng đùng bước đến ôm cô
" Ta nhớ nàng lắm!!! An Kỳ của ta!!! "
" Chờ đã??? Cái tên điên này từ đâu chui ra vậy? Bỏ ta ra mau lên!!! " An Kỳ lấy sức đẩy hắn nhưng thân hình anh ta rắn chắc không dễ gì làm được.
Nếu đã vậy, An Kỳ liền dùng đầu gối sút vào bụng tên đó, khiến hắn đau đớn buông tay rồi ngã về sau, không dừng lại ở đó cô tiếp tục nắm lấy cổ áo đấm nhiều lần thật mạnh vào mặt y.
Anh ta mặt mũi chảy máu van xin cô dừng lại
" Ngươi là ai hả thằng khốn bi3n thái? Ngươi có biết đây là đâu không mà dám giở trò xằng bậy? NÓI MAU!!! " An Kỳ tức giận quát lớn.
" Tôi...!tôi nói xin cô nương đừng đánh tôi nữa!!! Tôi chỉ là một tên làm công ở ngoài chợ, hôm nay đến Dương phủ để giao trứng thì được một người cho tiền bảo làm theo những gì cô ta bảo "
" Cô ta? Ngươi có biết tên người đó không? "
" Vì đây là lần đầu tiên tôi đến đây nên không biết tên cô ta "
" Vậy thì ngoại hình như thế nào? "
" Cô ta có dáng người như