Ông lại tiếp tục hỏi:
"Em gái con và Thiếu Đình có biết chuyện này không?"
"Tất nhiên là không, cha biết chuyện con kết hôn thì đừng nói cho ai biết, đợi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa thì con sẽ tự mình nói với mọi người! Không có chuyện gì nữa thì con về đây!"
Nhược Hy vừa đứng lên, thì Lam lão gia nắm lấy tay cô, ánh mắt của ông ta nhìn cô có chút thương xót rồi nói:
"Ngày mai là sinh nhật của em gái con, con sẽ về nhà chứ?"
Nhược Hy im lặng một hồi lâu rồi khẽ gật đầu đồng ý với ông, ông mới buông tay để cô về.
Vừa ra ngoài, cô nhìn thấy Duật Hành đã đứng đó chờ cô rồi, không hiểu sao đôi chân cô lại chạy tới ôm chầm lấy anh, nước mắt cô cũng bắt đầu tuôn ra, anh cũng hiểu ra được chuyện gì nên để cho cô ôm một lúc rồi an ủi:
"Được rồi, không sao rồi! Chúng ta về thôi!"
Nhìn thấy cô vẫn còn nức nở, Duật Hành thở dài rồi khom người bế cô vào lòng khiến cho cô xấu hổ mà nói nhỏ:
"Anh làm gì vậy? Em có thể tự đi mà!"
"Đồ ngốc, nước mắt nước mũi tèm lem như vậy mà anh nỡ để em tự đi hả?"
Nhược Hy quàng tay qua ôm lấy cổ anh rồi anh đưa cô vào trong xe, lái xe đưa cô về biệt thự riêng.
Về đến nhà, chưa kịp ăn tối thì cô đã ngủ mất rồi, có lẽ là hôm nay làm việc quá mệt.
Duật Hành mở cửa xe ra, đưa chìa khóa cho tài xế bảo anh ấy giúp anh lái xe vào hầm, sau đó anh ôm lấy cô đi thẳng lên phòng, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường.
Lo lắng cô chưa ăn gì, anh đã nhỏ giọng đánh thức cô dậy:
"Nhược Hy, em dậy đi! Em chưa ăn tối mà ngủ là sẽ bị đau dạ dày đó!"
Mặc dù anh nhỏ giọng nhưng cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói của anh gọi cô dậy rất rõ.
Nhược Hy khẽ mở mắt ra nhìn anh, thấy trên bàn có để một một ít thức ăn, cô định với tay lấy để ăn thì anh đã nhanh tay chụp lấy rồi nói:
"Em còn mệt đấy, để anh đút cho em ăn!"
"Nhưng mà em tự ăn được mà!"
Duật Hành đưa tay lên gõ nhẹ lên trán của cô rồi nói:
"Em mà còn không cho anh đút em ăn, tin là anh thực hiện chuyện giống đêm hôm đó không?"
Nhắc tới chuyện anh vừa nói khiến cả vành tai và gương mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên, Nhược Hy gật đầu để cho anh đút ăn.
Sau khi ăn xong, anh khẽ nhìn trên miệng cô có dính thức ăn, nhịn không được anh đã tiến sát lại gần mặt cô, liếm nhẹ thức ăn còn dính trên miệng cô rồi nói:
"Trên miệng của em có dính thức ăn, anh đã giúp em lau rồi!"
Gương mặt cô càng lúc càng đỏ, cầm lấy gối ôm ném thẳng vào mặt anh, tức giậm nói:
"Đồ lưu manh nhà anh!"
Anh nở một nụ cười gian manh, tiến sát vào tai cô nói nhỏ:
"Chỉ lưu manh với em thôi!"
Cô lại tiếp tục cầm