Nhìn thấy hành động vừa rồi của anh, Nhược Hy xấu hổ tự động cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng mình, cô khẽ lườm anh một cái rồi nói:
"Anh lại trêu chọc em rồi!"
Duật Hành đưa tay lên xoa đầu cô, khẽ nói nhỏ:
"Em mau ăn đi, hay là để anh đút cho em ăn nữa!"
Nhược Hy nhanh chóng cần đũa lên ăn hết thức ăn mà anh đã đặt.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Duật Hành xếp gọn gàng những khay thức ăn vào trong hộp, đặt sang một bên, anh nhẹ nhàng lấy thuốc để trên bàn ra, rót ly nước rồi đưa cho cô, anh khẽ nói:
"Hy Nhi, uống thuốc đi, em vẫn còn đang bệnh đấy! Sắp đến giờ họp báo rồi!"
Nhược Hy chu môi lên, nhìn anh rồi làm nũng:
"Hành bảo bối, em không uống thuốc được không? Thuốc này đắng hơn thuốc hôm qua nữa, em uống không nổi!"
Duật Hành nhìn cô thở dài, anh cầm lấy viên thuốc cho vào miệng mình, nhẹ nhàng tiến lại gần cô, anh nhanh chóng đưa viên thuốc vào miệng cô, sau đó tiện tay anh cầm lấy ly nước uống một hơi rồi cho vào miệng cô.
Xong xuôi, anh nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn cô khẽ mỉm cười hỏi:
"Như vậy còn đắng không?"
Gương mặt của Nhược Hy đỏ ửng lên, cô khẽ lắc đầu trả lời anh:
"Không...không còn đắng nữa!"
Duật Hành mỉm cười nhìn cô, anh cầm lấy ly nước và hộp thức ăn đi ra ngoài, gương mặt anh khẽ nhăn lại, thầm nghĩ:
"Sao viên thuốc này lại đắng thế nhỉ? Cũng may là mình nhanh trí đút thuốc cho Hy Nhi bằng cách này, nếu không chắc cô ấy cũng không chịu uống!"
Ngụy Niên vừa nhìn thấy anh đi ra ngoài, cậu nhanh chóng chạy đến nói nhỏ vào tai anh:
"Anh hai, các phóng viên và nhà báo đều đến rồi! Chúng ta bắt đầu được chưa?"
"Được rồi, em giúp anh sắp xếp một chút! Anh đưa Hy Nhi cùng ra ngoài!"
Duật Hành đưa ly nước và hộp thức ăn cho Ngụy Niên nhờ cậu cất giùm anh.
Anh chính lại quần áo, khẽ nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, đi đến nắm lấy tay cô rồi nói:
"Chúng ta ra ngoài thôi,