\#14
Nói xong, Thiên Ngọc cùng Ngụy Châu đi vào trụ sở, Thiên Ninh đứng đó tức điên người lên, một lúc sau, Hiểu Đình được tài xế của Hiểu gia lái xe đưa đến trụ sở vì tay của anh ta hôm qua bị cô bẻ gãy khá đau đến nỗi phải băng bó. Thiên Ninh vừa nhìn thấy Hiểu Đình, không quan tâm đến vết thương của anh ta mà cô ta chạy tới nắm lấy cánh tay đang bị thương của anh ta, õng ẹo nói:
"\- Anh Hiểu Đình, Trần Thiên Ngọc chị ta thật quá đáng!"
Hiểu Đình nhẹ nhàng gạt tay của Thiên Ninh ra, gương mặt anh ta có chút mệt mỏi, nhìn Thiên Ninh rồi nói:
"\- Cô ta quá đáng thì em cứ mặc kệ đi, tay của anh hôm qua bị cô ta bẻ gãy đến nỗi phải băng bó luôn này!"
Thiên Ninh lúc này mới để ý đến cánh tay đang bị thương của Hiểu Đình, cô ta nắm nhẹ nhàng cánh tay, khẽ xoa lên nó, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hẳn đi:
"\- Vậy anh có định tính sổ với cô ta chuyện cánh tay anh bị cô ta bẻ gãy không?"
Hiểu Đình đôi mắt kiên định, gật đầu Thiên Ninh rồi nghiêm túc nói:
"\- Tất nhiên là phải vậy rồi, cô ta dám bẻ tay của anh, anh phải cho hai tay của cô ta phế luôn kìa!"
Thiên Ninh bắt đầu nở nụ cười đắc ý, nhìn Hiểu Đình khẽ gật đầu.
Trong phòng làm việc của Ngụy Châu, Thiên Ngọc đang chăm chú bôi thuốc lên vết thương sau lưng anh, vẻ mặt của cô rất đau lòng nhìn vào vết thương bị đạn bắn khá sâu, mặc dù bôi thuốc khá đau nhưng anh vẫn cố chịu đựng, ngoan ngoãn ngồi yên để cô bôi thuốc.
"\- Được rồi, em đừng bày ra vẻ mặt đau lòng đó nữa, em đau lòng một mà anh lại đau lòng mười, vết thương sau lưng anh sẽ lại đau mất!"
Ngụy Châu khẽ liếc nhìn gương mặt cô, thấy cô đau lòng mà anh cũng đau lòng theo nên đã lên tiếng nói với cô. Thiên Ngọc giật mình, nhanh chóng thu lại vẻ mặt, lập tức mỉm cười vui vẻ nhìn anh nói:
"\- Em cười rồi nè, không đau lòng nữa!"
Thiên Ngọc khẽ cầm cuộn băng, sau đó băng bó nhẹ nhàng lên vết thương sau lưng anh. Cô vừa cầm hộp cứu thương định để trong tủ đối diện phòng làm việc của anh thì đã bị anh nắm tay lại, kéo cô ngồi ngay đùi mình, bàn tay anh khẽ chạm nhẹ lên tóc cô, nhìn cô với ánh mắt ôn nhu rồi nói:
"\- Anh không tiết lộ thân thế của em là vị hôn thê của anh, em có thấy tủi thân không?"
Thiên Ngọc khẽ đặt nhẹ hộp cứu thương trên bàn, tay cô nhẹ nhàng choàng qua cổ anh, khẽ lắc đầu rồi mỉm cười:
"\- Anh không tiết lộ như thế cũng tốt cho cả em và anh! Hơn nữa, em có anh ở bên cạnh rồi, làm sao mà tủi thân được!"
Ngụy Châu nhìn cô mỉm cười, đầu anh khẽ cụng nhẹ vào đầu cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi bảo:
"\- Anh cứ nghĩ em sẽ tủi thân rồi anh sẽ bù đắp cho em chứ!"
"\- Anh định bù đắp em như thế nào!"
Ngụy Châu lấy trong túi ra một con gấu nhỏ rất đáng yêu, anh đưa nó cho cô rồi bảo:
"\- Đây là gấu cầu bình an anh đã sai người đặt cho em, em mang theo nó bên người khi anh không ở cạnh, em sẽ không còn tủi thân hay cô đơn nữa!"
Thiên Ngọc cầm lấy con gấu, nhìn anh mỉm cười gật đầu, hạnh phúc nói:
"\- Em cảm ơn anh, con gấu nhỏ này em rất thích!"
Ngụy Châu mỉm cười, chỉ tay vào má của anh rồi bảo cô:
"\- Em thích con gấu này thì cũng nên tặng cho anh một nụ hôn ở đây chứ!"
Gương mặt của Thiên Ngọc khẽ đỏ lên, cô cúi người xuống hôn nhẹ vào má của anh rồi nói:
"\- Em hôn anh rồi anh cũng phải hôn lại em chứ!"
Thiên Ngọc vừa dứt lời, anh đã kéo cô xuống hôn lấy môi cô thật sâu, sau đó anh khẽ buông ra rồi nói:
"\- Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, em cũng nên ra ngoài quay phim đi, anh phải đi gọi điện cho cậu để báo tình hình hôm qua cho cậu biết!"
Thiên Ngọc khẽ gật đầu, cô luyến tiếc buông anh ra, đứng lên cất hộp cứu thương vào tủ, chào tạm biệt anh rồi bước ra ngoài. Ngay lúc cô vừa đi ra, Thiên Ninh đứng đợi ở đó vừa nhìn thấy cô, cô ta đã đưa chân ra có ý định muốn ngáng chân để cho cô bị té, Thiên Ngọc thấy từ xa nhưng vẫn cố tình đi đến giẫm mạnh vào chân của cô ta khiến cho Thiên Ninh đau đớn, chỉ tay vào cô rồi mắng:
"\- Tại sao chị lại giẫm chân của tôi!"
Thiên Ngọc khẽ nâng vai lên, nở nụ cười lạnh lùng rồi nhìn cô ta khẽ nói nhỏ vào tai:
"\- Đừng tưởng tôi không biết là cô định ngáng chân tôi để cho tôi té, sau đó để tôi mất mặt với mọi người! Chiêu trò này của cô cũng quá cũ đi!"
Dứt lời, cô lướt qua Thiên Ninh rồi đi ra ngoài, trước khi đi cô lại tiếp tục nói nhỏ vào tai của cô ta:
"\- Bỏ ý định làm tôi mất mặt đi vì cô càng làm tôi mất mặt thì cô sẽ càng mất mặt hơn tôi!"
Thấy Như Hạ cũng vừa đến, do cô đang mang thai nên anh đã sai người mua một đôi giày đế bằng cho cô, mấy đôi cao gót của cô, anh bảo người cất vào một chỗ ở trong biệt thự, Thiên Ngọc đi đến nói nhỏ vào tai của chị:
"\- Hạ tỷ, chắc 6 tháng nữa em không nhận lịch trình được nữa!"
Như Hạ nhìn cô ngạc nhiên, khó hiểu hỏi:
"\- Hả? Sao vậy?"
Thiên Ngọc nhìn xung quanh, nắm lấy tay chị kéo ra ngoài phía sau trụ sở, cô khẽ chỉ tay vào bụng mình rồi nói:
"\- Em có tiểu bảo bối rồi nên 6 tháng nữa em không nhận lịch trình được, chị sắp xếp giúp em nha!"
"\- Cái gì? Em có thai rồi sao? Sao lại nhanh vậy?"
Thiên Ngọc đưa tay lên miệng chị bảo chị im lặng, cô khẽ nói nhỏ với chị:
"\- Em nói chị nghe, 3 tuần trước khi em biết Hiểu Đình và Trần Thiên Ninh có gian tình, cảm thấy bất lực nên em đã vào quán bar uống rượu. Không ngờ, sáng dậy...đã...đã..."
Như Hạ nghe giọng cô ngập ngừng không muốn nói tiếp nên chị đã cố gắng hỏi:
"\- Đã sao? Em nói chị nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
Gương mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên, nhanh chóng thốt lên lời nói:
"\- Đêm đó, em và Ngụy Châu đã qua đêm ở biệt thự riêng của anh ấy! Nhờ đêm đó mà em mới có tiểu bảo bối này!"
Như Hạ đưa tay lên sờ trán, chị đặt tay lên vai cô, khẽ gật đầu rồi nói:
"\- Bà cô của tôi ơi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà em lại không nói cho chị biết!"
Thiên Ngọc cười gượng nhìn chị, gương mặt hối lỗi, nói giọng dịu dàng với chị:
"\- Chẳng phải là vì em phải giữ bí mật sao!"
"\-