\#18
Thiên Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi ghen của anh mà cô mắc cười, cô đưa tay lên choàng qua cổ anh, khẽ cụng nhẹ vào đầu anh rồi nói:
"\- Em nói thật với anh vậy, đúng là trước khi cậu ấy đi du học có tỏ tình với em, nhưng em từ chối cậu ấy rồi!"
Ngụy Châu ôm lấy eo của cô, anh cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô:
"\- Thế bây giờ cậu ấy về nước lại tiếp tục tỏ tình vợ của anh thì sao?"
Cô ngắm nhìn khuôn mặt khi ghen của anh rất đáng yêu, cô buông nhẹ cổ của anh ra, tay khẽ chạm vào gương mặt anh, Thiên Ngọc nhón chân lên hôn nhẹ lên trán của anh rồi nói:
"\- Sẽ không có chuyện đó nữa đâu, bây giờ em đã có Châu bảo bối rồi, cậu ấy tỏ tình với em thì em sẽ nói thật với cậu ấy là em kết hôn rồi!"
Ngụy Niên làm xong thủ tục xuất viện cho cả hai, cậu đi lên lầu thì thấy hai người đang tình tứ trước cửa phòng bệnh, cậu khẽ đi lại ho một cái, cả Thiên Ngọc và Ngụy Châu đều giật mình, nhanh chóng buông ra.
Ngụy Niên đưa tờ giấy xuất viện cho anh và cô rồi nói:
"\- Hai người bắt em xuống làm thủ tục xuất viện cho hai người, rồi bây giờ lại bắt em ăn cẩu lương mà hai người phát à!"
Thiên Ngọc mặt bắt đầu đỏ ửng, cô ngước lên nhìn anh nháy mắt ra hiệu để anh nói gì đó với Ngụy Niên, Ngụy Châu hiểu được ám hiệu của cô, anh đi đến vỗ nhẹ vào vai cậu một cái rồi nói:
"\- Được rồi, xong việc của em rồi! Em quay trở lại bệnh viện XX chăm sóc cho A Thành tiếp đi! Anh phải đưa Ái Tư Lộ về trụ sở rồi còn phải đưa Ngọc Ngọc về biệt thự!"
Ngụy Niên nhìn cô và anh mỉm cười, cậu lên tiếng trả lời:
"\- Rồi rồi, em không phá hai người nữa! Em quay về chăm sóc cho Tiểu Thành Thành nhà em đây!"
Cậu nói xong, đưa tay chào tạm biệt Ngụy Châu và Thiên Ngọc rồi cậu rời khỏi bệnh viện. Ngụy Châu vừa nhìn thấy cậu đi, đã nhanh chóng đi đến ôm lấy eo của cô, khẽ nói nhỏ:
"\- Ngọc Ngọc, lời vừa nãy em nói với anh có thật không?"
Thiên Ngọc ngước lên nhìn anh mỉm cười, cô đưa tay búng nhẹ vào trán anh, khẽ đưa tay còn lại chạm vào tóc anh rồi nói:
"\- Em nói thật, Châu bảo bối là người đàn ông tốt nhất trên đời mà em từng gặp, cho dù là ai tốt với em hơn anh đi chăng nữa thì trái tim của em vẫn hướng về Châu bảo bối, không bao giờ thay đổi!"
Thiên Ngọc vừa dút lời, anh đã cúi người xuống hôn lên môi cô thật sâu. Ngụy Châu luyến tiếc dứt môi cô ra, tay anh đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp của cô rồi khẽ nói:
"\- Anh tin em!"
"\- Được rồi, chúng ta mau đưa Ái Tư Lộ về trụ sở thôi!"
Thiên Ngọc nhìn thời gian cũng đã trễ nên đã bảo với anh đưa Tư Lộ về trụ sở. Ngụy Châu gật đầu đáp lại lời cô, cả hai cùng nhau vào trong phòng bệnh đưa Tư Lộ ra ngoài, anh đang định mở cửa xe để lái nhưng cô đã ngăn lại:
"\- Châu bảo bối, tay của anh đang bị thương, không tiện lái xe đâu! Để em lái cho!"
Ngụy Châu nhìn cô ngạc nhiên, khó hiểu hỏi cô:
"\- Nhưng anh nghe nói em đâu có biết lái xe, hơn nữa em còn chưa từng động vào xe hơi để lái mà!"
Thiên Ngọc nhìn anh cười phì, cô lấy trong túi xách ra bằng lái xe hơi, đưa lên cho anh xem rồi nói:
"\- Thiên hạ nói như thế mà anh tin à! Thật ra, em đã học lái xe cách đây 4 năm rồi, đây là bằng lái của em, còn chuyện em chưa từng động vào xe hơi để lái là do mẹ kế của em, bà ta không hề cho em lái xe mà, chỉ cho con gái Trần Thiên Ninh của bà ta lái mà thôi!"
Ngụy Châu nhìn cô thở dài, anh đưa tay xoa đầu cô, tiện tay đưa cho cô chìa khóa xe rồi bảo:
"\- Vậy em lái xe đi, nếu em muốn tự mình lái xe để đi làm thì cuối tuần này, anh đưa em đi mua xe mới!"
Đôi mắt ngạc nhiên của cô nhìn anh, Thiên Ngọc cầm lấy chìa khóa xe rồi nhanh chóng hỏi anh:
"\- Phía sau hầm xe của biệt thự, xe của anh đã rất nhiều rồi, anh chọn một chiếc để tặng em là được mà, sao lại mua xe mới để tặng em?"
Ngụy Châu lắc đầu, đi đến gần cô nói nhỏ vào tai cô:
"\- Mấy chiếc đó làm sao mà anh tặng cho em được, vợ của anh nhất định phải đi xe mới, em mà không nhận được là anh giận em!"
"\- Thật là, chịu thua anh luôn! Được rồi, em nhận, anh đưa Ái Tư Lộ lên xe đi!"
Ngụy Châu rút ra trong túi quần ra một chiếc còng thường dùng để bắt tội phạm, anh nhanh chóng còng tay của Tư Lộ lại rồi đưa cô ta lên xe, sau đó anh bước lên ghế phụ ngồi cạnh cô, Thiên Ngọc sau đó cũng nhanh chóng bước vào xe, quả thật kĩ năng lái xe của cô quá là cao siêu.
Thiên Ngọc lái xe thẳng đến trụ sở, suốt chặng đường đi anh luôn luôn ngắm cô, cô nhìn lên kính phía trên thấy Tư Lộ đang có ý định muốn trốn, Thiên Ngọc đã lên tiếng nói nhỏ:
"\- Ái Tư Lộ, cậu đang muốn trốn à?"
Tư Lộ nhanh chóng ngồi thẳng lên, cô ta cố ý né tránh ánh mắt của cô rồi trả lời:
"\- Đâu có, tôi trốn làm sao được!"
Thiên Ngọc xoay vô lăng rẽ trái, đến dừng đèn đỏ, cô quay lại hỏi cô ta:
"\- Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu có ý định muốn trốn, nhìn biểu hiện của cậu không dám nhìn thẳng vào mắt tôi là tôi biết cậu đang có ý định muốn trốn khỏi đây!"
Ái Tư Lộ ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô, cô ta thừa nhận:
"\- Tôi muốn trốn đó thì sao? Tôi mà trốn được khỏi đây là tôi sẽ không tha cho các người đâu!"
Thiên Ngọc đang định nói thì Ngụy Châu tức giận, nhìn cô ta rồi quát:
"\- Có tôi ở đây, cô nghĩ cô trốn được sao? Mà cô có trốn được thì chúng tôi cũng sẽ bắt cô về trụ sở, sau đó sẽ bắt đầu dùng cực hình nặng nhất đối với cô!"
Sau lời nói của anh, cô ta im lặng không dám nói gì thêm nữa. Đèn xanh vừa chuyển sang, Thiên Ngọc nhanh chóng đạp chân ga lái xe đến trụ sở. Đến nơi, cô bước xuống xe trước, dìu anh ra ngoài rồi lôi Tư Lộ vào trụ sở. Vừa đến trước cửa trụ sở, Thiên Hào gọi đến cho cô nói:
"\- Chị, em đáp xuống sân bay rồi! Chị ra sân bay đón em đi!"
Thiên Ngọc cầm lấy điện thoại trả lời lại cậu ấy:
"\- Em đứng đó đợi chị, chị sẽ lái xe đến đón em liền!"
Nói xong, Thiên Ngọc cúp máy. Cô ngước lên nhìn anh với cặp mắt chớp chớp, giọng nói của cô nhỏ nhẹ hẳn đi:
"\- Châu bảo bối, anh đưa Ái Tư Lộ vào trong tra khảo đi, em phải ra sân bay đón Thiên Hào!"
Gương mặt của anh bắt đầu cảm thấy không vui, nhưng cũng đồng ý cho cô đi, Ngụy Châu đưa tay lên xoa đầu cô rồi bảo:
"\- Ngọc Ngọc, em lái xe cẩn thận nhé! Cậu ta mà có tỏ tình em thì em phải lập tức từ chối cho anh!"
Thiên Ngọc nhìn anh mỉm cười, khẽ gật đầu, cô cầm lấy chìa khóa xe, đưa tay lên chào tạm biệt anh rồi đi thẳng ra xe. Sau khi cô rời đi được một lúc, Ngụy Châu giơ tay ra hiệu cho cấp dưới trong trụ sở, bảo cậu ấy:
"\- Cậu đem cô gái này xuống phòng giam đặc biệt cho tôi, nhớ phải canh giữ cô ta thật nghiêm ngặt, đừng để cho cô ta bỏ trốn! Tôi có công việc phải đi rồi!"
Cấp dưới giơ tay lên chấp hành mệnh lệnh của anh, cậu ấy nhanh chóng đem Tư Lộ xuống phòng giam. Ngụy Châu cũng nhanh chóng chạy ra ngoài trụ sở, lấy điện thoại gọi điện cho tài xế riêng:
"\- Anh đến đón tôi ra sân bay đi, tôi đang ở trước cổng của trụ sở!"
Một lúc sau, tài xế lái xe đến. Ngụy Châu nhanh chóng bước vào xe rồi ra lệnh cho tài xế lái xe nhanh đến sân bay.
Tài xế lái xe rất nhanh, chỉ 30 phút đã đến sân bay rồi. Ngụy Châu ngồi trong xe quan sát tìm kiếm cô, thấy phía đằng xa, Thiên Ngọc đang ôm lấy Thiên Hào, gương mặt ai đó đang bắt đầu đen lại nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thiên Ngọc ôm lấy Thiên Hào rồi nhẹ nhàng buông cậu ấy ra, cô đưa tay lên xoa đầu cậu ấy rồi bảo:
"\- Em trai của chị nay trưởng thành rồi, mới mấy năm không gặp, xém chút nữa là chị đã không nhận ra em rồi!"