Tối hôm đó Âu Hân lại nhận được cuộc gọi của Tố Mai nói rằng cuộc thi sắp diễn ra và cô phải tới học viện. Âu Hân nằm trên giường đợi Vương Kì Hạo vào rồi sẽ nói chuyện nhưng nằm đợi đến lúc cô buồn ngủ nặng trĩu hai con mắt mà Vương Kì Hạo vẫn chưa về phòng.
Âu Hân đành phải ôm cục tức ngồi dậy ra khỏi phòng tìm anh. Cũng đúng lúc đó ánh mắt cô lại bắt gặp Vương Kì Hạo cũng bước ra khỏi thư phòng nhưng anh lại mở cửa phòng bên cạnh.
Vương Kì Hạo có cảm giác có người đang nhìn liền quay mặt lại thì thấy Âu Hân đang tròn mắt đứng trước cửa phòng. Ánh mắt anh hiện lên tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bị giấu đi.
- Anh...
Mãi một lúc lâu sau Âu Hân mới đi tới trước mặt anh mở miệng hỏi.
- Tạm thời tôi sẽ ngủ phòng ở phòng này. Muộn rồi em về ngủ đi. Chúc ngủ ngon.
- Khoan...khoan đã.
Thấy Vương Kì Hạo định đi vào phòng Âu Hân vội nắm lấy cánh tay anh giữ lại.
Âu Hân như không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Vương Kì Hạo mà vội nói.
- À, tôi có chuyện muốn nói. Chuyện là ngày mai tôi bắt đầu phải quay lại học viện học. Anh...
- Ừm. Tôi sẽ dặn Tiểu Trạch đưa em đi.
Vương Kì Hạo nở nụ cười nhẹ rồi xoay người đi vào phòng.
Âu Hân nhìn bóng anh đã biến mất sau cánh cửa chợt thấy lòng mình hụt hẫng. Cô thở dài một tiếng rồi quay về phòng.
Cả đêm hôm đó Âu Hân chập chờn giấc ngủ thành ra sáng dậy trông mặt cô phờ phạc không có tí sức sống nào. Viên quản gia hỏi nhưng Âu Hân chỉ đáp qua loa. Chợt nhận ra điều gì đó Âu Hân vội hỏi:
- Quản gia, Vương... À là Kì Hạo, anh ấy chưa dậy à?
- Thiếu gia đã ra ngoài từ sớm. Dạo này công việc có hơi nhiều một chút.
Viên quản gia đẩy gọng kính rồi nhẹ nhàng trả lời. Âu Hân gật đầu, ánh mắt cô lơ đãng nhìn bình hoa trên bàn ăn.
- Quản gia, ông bỏ hết hoa này đi. Trang trí bằng hoa nào nhiều màu sắc vào. Nhìn bình hoa này ảm đạm quá rồi.
Âu Hân vừa chỉ vào bình hoa cắm toàn hoa bồ công anh vừa nhẹ nhàng nói. Haiii, dù sao cũng biết hoa này là thế nào rồi, cô cũng không thích hoa này, trang trí trong nhà trông chẳng có tí ấm áp nào.
Viên quản gia cười nhẹ rồi vui vẻ gật đầu.
Âu Hân ăn xong bữa sáng rồi vội đi tới học viện.
++++---
Tại học viện....
Vừa thấy bóng dáng Âu Hân xuống xe Tố Mai đã đứng ở cổng học viện vẫy tay nhiệt tình như bạn bè lâu năm chưa gặp.
- Cậu tới muộn quá đấy. Nhìn đế giày mình xem, nó đợi cậu tới mòn cả rồi.
Âu Hân cười đập nhẹ vai bạn một cái.
- Cậu đấy, còn không mau tới học viện để lôi kéo phiếu bầu thì người khác sẽ giành hết của cậu đấy.
- .... Tố Mai, mình không thể tham gia cuộc thi này được nữa.
Tố Mai ngạc nhiên nhìn Âu Hân. Âu Hân cũng không để cô phải mở miệng hỏi mà kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho cô nghe. Dù sao Tố Mai cùng biết thân phận của cô rồi, nói ra cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là biểu cảm của cô bạn hơi vượt quá tưởng tượng của Âu Hân một chút.
Tố Mai đã ngây người, sững sờ cả buổi