Âu Hân có chút giận dỗi hiện rõ trên mặt khiến Vương Kì Hạo thấy lòng chợt ấm áp, cơn tức giận cũng vì vậy mà hạ xuống không ít. Anh đúng là hôm nay sẽ không về nhà nhưng nghĩ lại vẫn là nên về một chút xem cô thế nào rồi lại quay lại trụ sở. Chỉ là lúc anh về đến nhà vừa vào cổng thì không thấy bảo vệ canh cổng đâu. Anh đi vội vào nhà thì thấy quản gia nằm gục trên bàn phải gọi một lúc mới dậy. Chợt có linh cảm xấu anh lao vội lên phòng thì không thấy cô đâu. Vừa xuống nhà thì lại được quản gia báo là tất cả cảnh vệ đều ngủ gục hết.
Anh đầu tiên đã có suy nghĩ là cô bị số đó bắt đi nhưng suy nghĩ kĩ thì điều này là không thể nhất. Anh tự tin với việc an ninh của Tử Uyển, hơn nữ trong nhà cũng không có dấu vết gì khác lạ. Suy nghĩ một hồi thì anh nhìn đến đĩa bánh trên bàn ở phòng ăn. Anh ngửi kĩ một miếng bánh một chút thì thấy còn có một mùi thuốc lại biết bánh này là cô làm cho mọi người cùng anh.
Anh lo lắng cho cô đến đứng ngồi không yên không biết là cô đã đi đâu. Nghĩ kĩ một chút xem gần đây cô có làm gì hay nói gì bất thường không thì anh cũng ngộ ra. Cô chính là đi tìm người ta trả thù. Anh biết mục đích của cô nên bớt lo một chút liền lúc đó thì thấy cô về.
Anh nhìn đến khuôn mặt giận dỗi của cô liền muốn dở khóc dở cười. Người nên giận dỗi là anh mới phải.
Nhưng thôi, vì em là bà xã, giận dỗi một chút vẫn đáng yêu. Vương Kì Hạo nhẩm lại một câu trong đầu rồi vươn tay ra kéo cô ôm vào lòng, một tay nhẹ vuốt mái tóc cô.
Hành động này của Vương Kì Hạo dạo gần đây hay dùng nên cô không khó chịu hay đẩy anh ra. Cô chỉ biểu hiện như một khúc gỗ mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Vì nằm trong ngực anh Âu Hân nghe rõ một tiếng cười khẽ:
- Việc làm của cô ta tôi sớm đã nhìn ra. Chỉ là Trương gia và Vương gia cũng là chỗ bạn bè, tôi không thể ra tay mạnh được, hơn nữa.... nếu thật sự ra tay tôi chỉ có thể khiến cả Trương gia sống không được chết không yên. Nếu ra tay nhẹ tôi thấy.... thật có lỗi.
Âm thanh cuối cùng thật nhẹ nhưng Âu Hân nằm trong ngực anh vẫn có thể nghe được. Giọng điệu anh đầy sự lạnh lùng tàn nhẫn nhưng trong đó có chút buồn.
Anh buồn vì cái gì? Thấy có lỗi vì cái gì?
Đáng tiếc câu hỏi này của Âu Hân chỉ vang lên nhưng suốt đời cũng sẽ không có hồi đáp.
Hỏi anh tại sao thấy có lỗi? Anh đương nhiên là thấy có lỗi với đứa con chưa thành hình rồi. Mọi chuyện cũng là từ anh mà ra.
Dạo này anh cũng có nhiều việc lớn phải suy nghĩ nên nhất thời chưa kĩ ra cách tốt nhất ra tay với Trương Hạ Sảnh. Anh còn chưa kĩ ra nhưng cô lại vì hàng ngày đều quá rảnh rỗi nên ôm cái kế hoạch trả thù này để đến hôm nay thực hiện.
Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô hỏi:
- Nói cho tôi nghe em đã làm gì? Ăn mặc như này không phải là em giết cô ta rồi đấy chứ?
Âu Hân ngẩng đầu nhìn anh vô tội.
- Không có giết, chỉ đem tâm lí cô ta ra chơi đùa một chút. Khả năng cô ta có thể vào khoa tâm thần điều trị một chút.
Nói xong cô thuận tay với túi đồ của mình lôi dụng cụ cô chuẩn bị ra. Lúc này cô mới tháo bộ tóc giả màu đen xuống.
- Anh xem, em chỉ doạ cô ta một chút, không nghĩ tới lại có thể thành công như vậy. Mặt cô ta lúc đó em phải cố nhịn cười.
Âu Hân vừa đưa đồ tới trước mặt cho anh xem vừa cười tươi nói. Vương Kì Hạo lại tập trung chú ý vào bộ tóc giả màu đen.
- Em nói vừa rồi có đánh nhau với một người. Lúc đó em vẫn đội nó?
Vương Kì Hạo vừa cầm bộ tóc giả lên vừa hỏi. Âu Hân nghiêm túc gật đầu rồi nói.
- Người này hình như đã từng gặp nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu. Lúc cô ta nhìn thấy em gương mặt sửng sốt bất ngờ lắm. Sợ bị lộ thân phận lên em khiến cô ta nghĩ em giống Đồng Âu Hân nhưng lại không phải Đồng Âu Hân. Người này thân thủ rất tốt, luyện võ là chủ yếu. Em thật không phải đối thủ của cô ta. Anh xem, cái lưng của em, đau muốn chết.
Anh mỉm cười nhìn cô rồi đưa tay ra sau lưng cô xoa nhẹ từ trên xuống dưới.
Đột nhiên anh nhớ ra gì đó liền nói với cô.
- Em đợi một chút.
Nói xong không đợi Âu Hân phản ứng anh đã đứng dậy đi ra ngoài. Âu Hân thẫn thờ nhìn bóng lưng cao lớn của anh.
Anh còn chưa xoa lưng cho cô bớt đau xong mà?
Đợi một lúc thì Âu Hân thấy anh đi vào trên tay cầm một cái hộp gỗ