Âu Hân cùng Vương Kì Hạo, Lý Nhạc Lăng, ba người đi vào thư phòng. Tố Mai hiểu lên cũng không vào mà ở ngoài chơi với con của Ôn Tuyết.
- Mục tiêu lần này của Khương Ngọc Dao chắc chắn 8 phần là đến để loại bỏ em.
Mọi người vừa ngồi xuống sô pha Vương Kì Hạo không vòng vo nói thẳng vào vấn đề. Âu Hân chỉ tay vào mình, mặt ngây ngốc không tin.
- sao có thể? Em và cô ta không thù không oán, cũng là mới gặp nhau có hai lần. Cô ta vì sao lại muốn giết em?
- Người muốn giết cô không phải cô ta mà là người đứng sau cô ta.
Lý Nhạc Lăng ngồi đối diện cô lên tiếng. Cậu lại tiếp tục nói:
- Hai lần trước còn không phải là người của ông ta sao? Lần này ông ta đưa đến một một đối thủ có thể là ngang tầm với cô đấy.
- Ngang tầm với tôi? Tôi là tuyệt đỉnh rồi, không có ai bằng cũng không có người hơn.
Âu Hân vỗ ngực đắc ý cười mà nói. Lý Nhạc Lăng tựa vào thành ghế, đem gương mặt " Vâng, cô là tuyệt đỉnh " khinh thường nhìn Âu Hân. Âu Hân lại như chộp được điều tò mò liền hỏi:
- Ông ta mà các anh muốn nói là ai? Ông ta thì có quan hệ gì với tôi?
- Phillip Darey! Ông ta là người đứng đầu một tổ chức sát thủ ở Anh quốc, lại không biết nguyên do nào mà có quan hệ mật thiết với quân đội Anh, cha của Tề Phi.
Vương Kì Hạo trầm giọng trả lời Âu Hân. Và câu nói của anh trực tiếp đánh vào mặt Âu Hân khiến cô ngã ngạc nhiên đến cứng đờ gương mặt. Mẹ nó, cái tên cô mới nghe lần đầu, ông già này vì sao muốn giết cô. Thân phận cũng khủng quá đi thôi. Điều khiển cô ngạc nhiên hơn nữa là ông ta là cha của Tề Phi. Nếu theo lời nói như vậy, vậy việc cô lần trước "dạo chơi" một vòng với hai người có biệt danh X và Y còn không phải với Tề Phi có liên quan sao?
Nhưng cô không biết bọn họ, họ vì cớ gì muốn giết cô. Còn không phải...
- Chẳng lẽ bọn họ biết thân phận của em, thấy em là mối nguy hiểm cho tổ chức bọn họ nên muốn tìm cách tiêu diệt?
Âu Hân quay sang bên cạnh nhìn Vương Kì Hạo hỏi.
- Em không tự tin về bản thân mình đến như vậy?
Vương Kì Hạo lại quay sang hỏi ngược lại Âu Hân. Âu Hân hiểu anh muốn hỏi cô về việc cô không tự tin với việc che dấu thân phận của bản thân. Nhưng...
- Còn không phải là đến cả Liên Hiệp Chủng Quốc Hoa Kì cũng treo giá đến gần cả trăm triệu đồng vàng để bắt em hay sao? Tiếng vang lớn đến như vậy, em bất quá cũng không phải hồn ma có thể dễ dàng che dấu thân mình.
Đúng vậy, chính là vấn đề này. Âu Hân vẫn còn nhớ lúc cô trốn về biệt thự ở ngoại thành của cha cô rồi bị anh tóm được, chính anh đã nói điều này. Cô chính là bởi vì sợ bị bắt nên mới ngoan ngoãn suốt thời gian qua ngồi im ở Tử Uyển không quậy. Bây giờ thì hay rồi, ngồi im cũng bị giết. Đầy người ngoài kia đã sớm xem cô là cái gai trong mắt, sớm nhổ ngày nào tốt mắt ngày đấy. Cô trước giờ chưa từng giết qua một mạng người vô tội nào, cũng không có tham gia mấy cái tổ chức nhận ám sát gì đấy, càng không muốn tên mình xuất hiện trong cái bảng Phong Vân gì gì đó.
- Cái gì Liên Hiệp Chủng Quốc Hoa Kì treo giá cô? Tin lớn như vậy sao tôi không biết?
Lý Nhạc Lăng nghe được điều hay lập tức ngồi thẳng người dậy. Tin này thật lớn. Cậu không biết.
Âu Hân nhìn đến vẻ mặt bất ngờ ngây người của Lý Nhạc Lăng liền có chút nghi ngờ nhìn đến Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo đáp lại cô bằng nụ cười nhếch môi.
- Lúc trước có nghe em nói ngoại trừ bắn súng ra thì cái gì cũng không giỏi, anh lúc đó không tin cho rằng em đang diễn. Bây giờ mới biết không phải diễn mà là thật.
- Anh....
Cô hình như nghe được trong lời anh là đang chửi cô ngu. Âu Hân tức nghẹn lời nhưng vì lời anh đúng nên không phản bác lại được. Sau đó Âu Hân nhìn được một trận cười ôm bụng lăn lộn trên ghế sô pha đối diện. Lý Nhạc Lăng vừa ôm bụng cười