Vương Kì Hạo lo lắng đến mất kiên nhẫn túm cổ áo bác sĩ nhấc lên. Ông bác sĩ mặt biến sắc, chân cơ hồ đã không chạm đất.
- Cậu ... làm cái gì vậy hả?
Vương Kì Hạo thấp giọng nói nhỏ bên tai ông:
- Ba tuần trước vợ tôi bị tai nạn mới sẩy thai. Tôi đang tìm người phụ nữ vừa bị thương ở chân được đưa vào đây. NÓI!!
Miệng ông bác sĩ run run lắp bắp:
- Cô ấy vừa vào đã khóc nói....
Ông bác sĩ nhìn khí thế người đàn ông lại thấy sắc mặt anh đen hết lại, gân xanh hiện rõ trên trán thì biết thân phận anh chắc cũng không phải bình thường gì, lại nghe anh nói như vậy nên mang hết lời cô nói ra nói cho anh nghe.
Gân xanh trên trán Vương Kì Hạo giật giật vài cái. Hàng lông mày của anh nhíu chặt như giết chết được một con ruồi.
Trương Hạ cùng Viên Tiểu Trạch đứng đằng sau đều cùng một động tác đưa tay lên lau mồ hôi, mắt nhìn nhau, đầu cùng chung một suy nghĩ.
Thật không ngờ Thiếu phu nhân có thể mang những lời này nói ra được. Thật khâm phục!
Vương Kì Hạo ném ông bác sĩ quả một bên đi nhanh ra ngoài.
Lý Nhạc Lăng đang đứng một góc ra chỉ thị thì nhận được điện thoại của Vương Kì Hạo.
- Có chuyện g...
- Cậu cho người quan sát toàn bộ bữa tiệc đi tìm Âu Hân cho tôi. Cô ấy trốn tới đó rồi.
- CÁI GÌ??!
- Cậu hét lên cái gì?
Vương Kì Hạo tâm tình không tốt, lại thấy Lý Nhạc Lăng đầu bên kia hét lên một tiếng. Điện thoại lại vang lên giọng nói lắp bắp của Lý Nhạc Lăng.
- Đồng....Đồng Âu... Hân...
- Cậu có nghe thấy tôi nói gì không vậy?
- Có nghe. Không cần tìm nữa. Vợ cậu đang mặc bộ đồ tình thú đứng trước mặt tôi.
Mắt nhìn chăm chăm vào người đứng đối diện, Lý Nhạc Lăng nói một câu không rõ ràng với Vương Kì Hạo rồi cúp máy.
Âu Hân đã cởi áo khoác da ra , mặc bộ đồ phục vụ của nữ màu trắng hồng ra ngoài, trên đầu đeo một chiếc tai thỏ màu hồng. Cô đứng mỉm cười tươi bưng khay rượu trước mặt Lý Nhạc Lăng, ánh mắt cô lại sắc lạnh ma mị chứ không hề mang ý cười.
Âu Hân sáp lại gần Lý Nhạc Lăng. Lý Nhạc Lăng sợ run người lùi lại thì lưng đụng bàn. Đôi mắt đen của Âu Hân đảo một vòng xung quanh thấp giọng nói:
- Mục tiêu ở chỗ nào?
Lý Nhạc Lăng mặt vẫn mơ hồ, sợ hãi. Thứ khiến bất ngờ chính là...
- Cô thật sự là Đồng Âu Hân?
Âu Hân một tay bưng khay rượu, một tay vuốt nhẹ tóc.
- Tóc giả thôi.
Âu Hân đang đội tóc giả màu đen. Đây là tiệc của Thiết gia, giới thượng lưu hay giới quan chức đến rất nhiều. Cô là Đại thiếu soái phu nhân, lại có mái tóc khá đặc biệt nên chắc hẳn cũng sẽ nhiều người nhận ra vậy nên cô mới phải mang tóc giả và mặc bộ đồ tình thú này lên người. Nếu có người nhận ra cô họ cũng chỉ nghĩ đơn giản là người giống người, thân phận cô cũng sẽ an toàn.
Lý Nhạc Lăng vuốt vuốt ngực vài cái để ổn định nhịp thở.
- Cô đúng là hay thật. Cô làm cách nào mà trốn được