Âu Hân đứng bất động.
Vương Kì Hạo thế nhưng lại hơi vậy? Nhưng...làm vậy để làm gì? Câu nói của Chu Mẫn lại rất đúng lúc hiện lên trong đầu cô. Chẳng lẽ vì Chu Mẫn nói nóng nên ăn mặc như vậy, Vương Kì Hạo nhìn không thuận mắt nên nói Viên quản gia tắt hệ thống sưởi để Chu Mẫn không mặc như vậy nữa.
Cái gì mà nhìn không thuận mắt a~ Nếu anh thật sự là nhìn không thuận mắt vậy lúc đó cũng chẳng phải nhìn chăm chú như vậy. Ha, chắc không phải vì Vương Kì Hạo chỉ muốn một mình mình có thể ngắm nên làm như vậy để mấy người khác không ngắm nhìn được Chu Mẫn trong bộ dạng đó.
Không riêng gì Âu Hân có suy nghĩ này, người khoác áo bông đang bê thức ăn ra bàn cũng có suy nghĩ này. Chu Mẫn ban đầu thấy Vương Kì Hạo làm như vậy liền nghĩ ngay tới khả năng Vương Kì Hạo là muốn độc chiếm một mình ngắm cô nên làm như vậy. Chu Mẫn có độ tự tin rất cao vào sắc đẹp và độ quyến rũ của bản thân. Tuy rằng cô ta đúng là đã từng thất bại trong việc quyến rũ một người, nhưng cô ta không tin bản thân kiêu gợi quyến rũ như vậy lại có thể không làm mềm lòng một nam nhân đang có ý bất mãn với vợ mình.
((Lời bà tác giả: Hẳn là bất mãn đi ~ ))
Suy nghĩ của Chu Mẫn rất đơn giản giống như bao phụ nữa khác trong xã hội. Cô ta luôn nghĩ một người đàn ông không hài lòng về vợ mình thì chắc chắn sẽ nhanh chán ghét và phải lòng một người phụ nữ khác bên ngoài. Cô ta đến đây làm việc nhưng lại có thể tóm được con cá lớn mang địa vị Đại thiếu soái thì thật tốt còn gì. Bề ngoài Chu Mẫn không hề tỏ thái độ gì ra nhưng trong lòng cô ta lại rất chán ghét Đồng Âu Hân. Cô ta luôn so sánh bản thân với Âu Hân và tự thấy mình xinh đẹp quyến rũ hơn nhưng vì cớ gì đàn ông ai cũng nhìn đến Đồng Âu Hân.
Chu Mẫn thấy Đồng Âu Hân thật giống một con đàn bà nhà quê. Là Đại thiếu soái phu nhân, gương mặt dễ nhìn một tí nhưng ăn mặc chẳng ra làm sao, quê mùa mốt cục, đã vậy còn toàn cười giả tạo, mấy ngày nay thì toàn thích bắt bẻ.
Âu Hân cô vốn dĩ không thích trang điểm, chỉ trang điểm những dịp cần thiết, lại còn ở nhà nên Âu Hân ăn mặc rất giản dị.
Cô ta tự thấy bản thân còn thích hợp làm Đại Thiếu soái phu nhân hơn.
Đúng vào lúc Chu Mẫn đang nhìn Âu Hân ngồi ở bàn ăn bằng ánh mắt chán ghét thì điện thoại cô ta đổ chuông.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại mà Chu Mẫn xanh mặt, đi về phòng.
Chu Mẫn đem hết ý niệm xấu xa của mình về Đồng Âu Hân ném ra sau đầu, ổn định nhịp thở dùng ngữ khí bình thường, nhẹ nhàng nhất nghe máy.
Đây là người đàn ông cho đến hiện tại mà cô ta làm mọi việc nhưng người ta vẫn là không để cô vào trong lòng, nói đau lòng một chút thì chính là người ta không để cô vào mắt.
++++----
Đêm hôm đó cũng không biết nguyên do ở đâu mà giấc ngủ Âu Hân rất chập chờn không sâu. Cô vốn là người khi ngủ thì ngủ rất say nhưng hôm nay lại không vậy. Âu Hân uể oải ngồi dậy với ly nước trên bàn thì thấy nước trong ly đã được uống hết. Cô xuống giường mang ly xuống nhà rót nước.
Âu Hân ngạc nhiên khi thấy phòng Vương Kì Hạo mở cửa sáng đèn. Cô tiến lại gần vừa đúng lúc nhìn thấy hình ảnh... thật không dám diễn tả. Nam dưới nữ trên, dây váy ngủ của người nữ còn rớt xuống cánh tay. Từ đằng sau Âu Hân có thể thấy tấm lưng trắng nõn sau lớp vải váy ngủ màu trắng trong suốt. Cánh môi cô run rẩy, hai hàm răng như đánh vào nhau, tay cô cuộn chặt lại. Cô có thể không nhìn thấy gương mặt nam nhân nằm dưới nhưng trên người anh vẫn mặc bộ quân phục, Âu Hân vẫn biết chắc chắn là Vương Kì Hạo.
Âu Hân nhẹ nhàng xoay người rời đi không một tiếng động. Cô đang cho họ không gian riêng tư đấy. Hình ảnh tiếp theo chắc chắn là rất bẩn mắt cô đi. Đứng lại đó thêm một giây nào nữa mắt cô sẽ