- Sao có thể?
Âu Hân hốt hoảng la lên. Giọng cô lầm bầm.
- Không thể nào. Người đó sao có thể là Vương Kì Hạo.
Âu Hân nhớ tới hình dáng Vương Kì Hạo, càng hình dung càng không dám tin hai người này là cùng một người. Một người trên tròn, dưới cũng tròn, một người cao lớn, thân hình đúng chuẩn một cao soái lạnh lùng, gương mặt đẹp như tạc tượng. Và cái không giống nhất chính là... chàng trai "con lật đật" rất là yếu đuối, bị thương nhẹ vài chỗ liền khóc nức nở, còn Vương Kì Hạo thì sao... mặt lạnh như núi băng ngàn năm, động tí là hàng lông mày cau chặt lại như có thể kẹp chết một con ruồi. Hai con người này đặt cùng một chỗ, từ ngoại hình đến tính cách đều khác nhau.
Chỉ tiếc năm đó cô chưa kịp biết tên chàng trai "con lật đật". Nếu như biết thì tốt rồi, không cần phải ở đây đoán già đoán non.
Âu Hân mải tập trung vào những suy nghĩ mông lung mà không chú ý cửa thư phòng đã được đẩy ra từ lúc nào. Người đàn ông vào phòng không gây bất kì tiếng động, chỉ im lặng tựa người vào cửa nhìn người con gái thay đổi đủ sắc thái biểu cảm cầm tập ảnh rồi lại cầm chiếc lắc. Môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên, nghe Âu Hân nghi ngờ anh không phải người đó thì liền lên tiếng.
- Tại sao người đó không thể là tôi?
Âu Hân quá tập trung vào suy nghĩ của bản thân nên không chú ý. Nghe có câu hỏi thì liền trả lời theo bản năng. Trong đầu cô nghi ngờ gì thì câu trả lời là như vậy.
Càng nghe người đàn ông càng không nhịn được, cuối cùng cười thành tiếng.
- Tôi không ngờ trong lòng em tôi lại được đánh giá như vậy.
Âu Hân giật mình xoay người lại, một giây sau liền ngã ngồi xuống sàn. Cũng may trong nhà đều đã được trải thảm lông thú rồi nên Âu Hân an tĩnh ngồi bất động dưới sàn mà không cảm thấy lạnh. Âu Hân chỉ đang cảm thấy tim mình đập nhanh quá, hình như sắp rơi ra khỏi lồng ngực rồi. Sau đó lại thấy bối rối, không biết nên đối mặt như thế nào.
Tay cô cầm chiếc lắc cùng tập ảnh run run, nếu như những thứ này ở đây vậy chẳng phải bạch nguyệt quang trong lời Trương Hạ Sảnh nói là.... Đồng Âu Hân cô sao. Nếu là như vậy.... là như vậy....
Âu Hân ngước đôi mắt to tròn đen láy lên nhìn Vương Kì Hạo đang đứng trước mặt. Giọng cô run run nhưng vẫn có thể nghe rõ.
- Cái này....anh....anh...
Vương Kì Hạo ngồi xuống trước mặt cô, tay anh đưa ra cầm tập ảnh. Mắt anh liếc qua cái ngăn kéo đã bị Âu Hân đục một lỗ ở chỗ khóa, môi không cười nhưng mắt đầy ý cười.
- Ổ khóa này là được làm từ vàng trắng.
Âu Hân trợn mắt há mồm nhìn cái ổ khóa bị bản thân đục một lỗ. Cô còn tưởng là loại kim loại bình thường chứ. Nhưng... Sau đó Âu Hân liền tức giận trừng mắt, nói lớn.
- Em có tiền.
Anh đang muốn nói cô phải đền tiền cái ổ khóa chứ gì. Xin lỗi nha, nhưng Âu Hân cô không thiếu tiền, tuy là tiền cha cô kiếm được nhưng dù sao tiền cũng đã là của cô.
Vương Kì Hạo nghe cô nói thì bật cười. Âu Hân cau mày. Anh cười cái gì chứ? Nghĩ cô nói đùa sao? Cô có tiền thật đấy, còn là rất rất nhiều tiền cơ.
Vương Kì Hạo liền chỉ vào chiếc nhẫn được đeo ở ngón giữa tay phải của cô.
- Em đền chiếc nhẫn này thay là được rồi.
Âu Hân liền nhìn chiếc nhẫn, sau đó trừng mắt với anh.
- Cái nhẫn này đáng giá có bao nhiêu đâu. Làm sao so được với cái ổ khóa vàng trắng của anh.
Vương Kì Hạo nhìn cô thoáng ngạc nhiên sau đó lại bật cười.
- Cái nhẫn này của em không phải cũng là làm từ vàng trắng sao. Viên đá quý đính trên chiếc nhẫn có màu đỏ này còn không phải là đá quý Ruby.
Âu Hân kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này ngoại trừ được