Vương Kì Hạo đi xuống nhà, giả bộ thờ ơ liếc mắt một cái với Âu Hân rồi quay ra nói với Ôn Tuyết.
- Ôn Tuyết, hôm qua thiếu phu nhân không ngủ được nhiều. Không cần làm phiền cô ấy.
Lời này nói ra, ý rất sâu xa. Nhưng với người đã có chồng con như Ôn Tuyết liền có thể hiểu rằng hôm qua hai người họ... nên hôm nay thiếu phu nhân rất mệt, không nên làm phiền. Ôn Tuyết dạ một tiếng rồi đi xuống bếp.
Vương Kì lại quay ra nói vài lời với Viên quản gia.
- Chuyện Jenly ở đây hôm qua ông đừng để lộ ra ngoài.
- Dạ.
Viên quản gia dù không hiểu rõ chuyện gì nhưng cũng rất phối hợp. Âu Hân kín đáo nhìn lướt qua Chu Mẫn một cái, biết rằng cô ta từ đầu đến giờ vẫn không rời tầm mắt khỏi cô.
Âu Hân lạnh nhạt thờ ơ nói với Vương Kì Hạo.
- Chút nữa có việc ra ngoài, mượn cô bé người hầu kia của anh một chút.
Âu Hân vừa nói vừa quay sang nhìn trực tiếp Chu Mẫn, cô còn không quên tặng một nụ cười híp mắt với Chu Mẫn.
Chu Mẫn chỉ thấy nụ cười kia rất không bình thường, nhưng nghe thấy chút nữa mình có thể ra ngoài thì cũng không suy nghĩ nhiều. Chu Mẫn liền nói xin phép về phòng chuẩn bị. Âu Hân mỉm cười gật đầu xua tay.
.....
Âu Hân đứng cạnh chiếc xe, tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho Chu Mẫn lên xe. Âu Hân cầm lái, xe bắt đầu di chuyển. Để có thể tự mình lái xe mà Âu Hân đã nói đến mỏi cả lưỡi, muốn làm cái gì... đều không dễ dàng.
- Chúng ta sẽ đi đâu?
Chu Mẫn đảo mắt nhìn xung quanh. Âu Hân vẫn chăm chú lái xe, thờ ơ nói như không có gì.
- Nhà tù chính phủ.
Tim đập mạnh một cái, vẻ mặt Chu Mẫn hiện lên vẻ hoảng sợ, tay đặt trên đầu gối đã run. Chu Mẫn bấu chặt ngón tay lại, bình tĩnh hỏi:
- Sao lại tới đó?
Âu Hân cười khẽ một tiếng.
- Đưa cô tới đó du lịch một chuyến.
Chu Mẫn sững người, mắt trợn to vẻ kinh hãi. Cô ta đưa tay ra đẩy cánh cửa xe nhưng cửa xe đã bị khóa. Âu Hân nhìn qua kính xe thấy đằng sau có một chiếc xe màu đỏ thì liền tăng tốc. Thuận tiện nói với người ngồi ghế phụ một câu.
- Sao vậy? Tôi tưởng cô rất thích nơi đó.
- Cô....
- Nói! Người đứng sau cô là ai?... À, đúng hơn là người ra lệnh cho cô hại Tiểu Hân là ai?
Chu Mẫn im lặng không nói. Gương mặt Âu Hân đã không còn nét cười, chỉ thấy một cỗ lạnh lẽo mơ hồ. Đôi mắt đen láy vừa quan sát phía trước lại vừa quan sát phía sau, hơi thả lỏng chân ga ra để xe đi chậm lại. Khi chiếc xe đỏ đằng sau áp sát sau xe thì Âu Hân lại nhấn chân ga tăng tốc.
Chu Mẫn cũng đã để ý đến cái xe đằng sau. Mới đầu còn nghĩ là người của mình nhưng khi thấy đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ thì nhíu mày, mặt biến sắc. Không phải là người của chủ nhân.
Âu Hân liếc nhìn một chút vẻ mặt của Chu Mẫn, thấy cô ta đã có vẻ hoảng sợ hiện rõ trên mặt thì lại cho xe đi chậm lại.
Chiếc xe màu đỏ nhân cơ hội đó vượt lên chặn trước đầu xe của Âu Hân. Xe được phanh gấp lại, người ngồi trong xe theo quán tính liền đổ về phía trước. Chẳng biết Âu Hân đã tháo dây an toàn từ lúc nào. Ngay sau khi chiếc xe phanh lại, Âu Hân quay người sang Chu Mẫn, trên tay là một chiếc còng.
Chu Mẫn không kịp phòng, tay bị còng lại với tay cầm trên nóc xe.
Âu Hân vừa mở cửa xe đi xuống vừa nói.
- Đợi một chút. Tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại đưa cô tới nơi du lịch. Nhớ, ngồi im đợi tôi. Đừng có chạy đấy.
Âu Hân bước xuống xe, đóng cửa lại, cũng không quên khóa xe.
Âu Hân mặc chiếc quần len co dãn tốt màu đen, bên trong mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng, bên ngoài khoác áo da màu vàng nâu. Mái tóc màu đen đã được buộc cao lên, vài lọn tóc quá ngắn không thể buộc được khẽ bay.
Âu Hân dựa người vào mui xe, tư thế là đang muốn chờ người trên xe màu đỏ