- Ăn thôi. Đồ ăn sắp nguội rồi.
Vương Kì Hạo gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Âu Hân, Âu Hân "ừ" một tiếng vẻ không chú ý lắm.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng đũa chạm vào bát.
- Lần đầu gặp ba em để nói chuyện, ông ấy đã đảm bảo mọi hoạt động của ông ấy sẽ không có dính dáng gì tới quân đội Trung Quốc. Em yên tâm đi.
Vương Kì Hạo đặt đũa xuống nghiêm túc nhìn Âu Hân nói. Âu Hân ngẩn người nhìn anh.
Anh biết cô đang nghĩ gì sao?
Âu Hân chỉ nghĩ, liệu anh có nghi ngờ lô hàng lần này dính dáng tới ba cô hay là không. Nếu anh có suy nghĩ đó, hoặc đó là sự thật... Âu Hân thật sự trở thành người trở tay không kịp.
Đột nhiên lại nhớ ra việc quan trọng, Âu Hân giật mạnh tay áo anh.
- Kì Hạo, em có việc quan trọng này quên chưa nói.
Vương Kì Hạo xoay người đối diện cô, nghiêm túc nghe cô nói. Âu Hân bắt đầu kể lại đối thoại của cô và Khương Ngọc Dao...
- Kì Hạo, ý của Khương Ngọc Dao như vậy là gì? Rõ ràng....
Người đã chết rồi. Sao cô ta có thể nói, cái gì mà lấy vợ sinh con.
Vẻ mặt Vương Kì Hạo đăm chiêu suy nghĩ.
- Kì Hạo, liệu có phải Khương Ngọc Dao... không biết Viên Lạc Phàm đã chết?
Vẻ mặt Vương Kì Hạo liền biểu hiện câu nói "không thể nào" nhưng vài giây sau nét mặt lập tức đã thay đổi.
Lúc đó Khương Ngọc Dao không ngần ngại giương súng bắn về phía Viên Lạc Phàm, nhưng cơ hội tốt như vậy lại chỉ bắn trúng chân. Ngay sau đó liền có hai ba chiếc trực thăng xuất hiện. Lúc đó bọn họ đều đang ở quân khu quân sự quan trọng phía Bắc Cổ Lạc Thành, Khương Ngọc Dao ra tay lại chọn khu quân sự này. Quanh khu quân sự đều đã được lắp bom, chỉ cần là một cái động nhỏ bom cũng sẽ phát nổ.
Vương Kì Hạo đã cho lấy một trực thăng của quân khu ra sẵn sàng đưa Viên Lạc Phàm tới bệnh viện nhưng Viên Lạc Phàm lại sống chết không đi.
"Kì Hạo, Dao Dao... lấy mạng của tôi đổi lấy mạng cô ấy."
Ngu ngốc, mạng của cô ta có thể bằng cậu sao. Mạng của kẻ phản bội... tốt nhất không nên giữ, để lại rồi thì chính là mầm họa.
"Kì Hạo, Dao Dao cô ấy thích bồ công anh nhất. Vì cô ấy thích nên tôi cũng rất thích. Sau này mỗi lần thăm tôi, các cậu mang hoa khác tới tôi sẽ không nhận đâu."
Cậu nói lảm nhảm thêm một câu nữa, coi chừng cái đầu cậu cũng không còn.
Viên Lạc Phàm chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
"Hứa với tôi, hãy để Dao Dao sống, để cô ấy sống nốt cuộc đời còn dang dở của tôi."
Viên Lạc Phàm, cô ta lợi dụng cậu, trái tim cô ta là sắt đá, cô ta không yêu cậu.
"Cô ấy có yêu tôi hay không...bản thân tôi là người hiểu rõ nhất. Lấy mạng chuộc lại những sai lầm của cô ấy."
Viên Lạc Phàm nói với Lý Nhạc Lăng, Vương Kì Hạo là con trai mà Đại soái kì vọng nhất, cậu ấy còn đang đợi người con gái của đời mình. Vương Kì Hạo sau này còn mang trên mình trọng trách lớn, không thể chết được. Viên Lạc Phàm còn cười nói đùa.
"Cậu ấy mà chết, 10 năm chờ đợi và cố gắng của cậu ấy đều uổng phí. Cậu ấy chết rồi, cô bé đó sẽ đi lấy người khác."
Lúc đó Vương Kì giận tới đỏ cả mặt, quyết ném bằng được Viên Lạc Phàm lên trực thăng. Tiếc rằng lời nói của Viên Lạc Phàm lại thuyết phục được Lý Nhạc Lăng.
Lý Nhạc Lăng cắn răng, nhân lúc Vương Kì Hạo không chú ý liền tiêm thuốc mê vào người. Đôi mắt màu hổ phách đỏ ngầu giận dữ sau đó dần nhắm lại. Cả cơ thể vô lực ngã xuống.
Khu quân sự phía Bắc Cổ Lạc Thành là khu quân sự lớn, tập trung nhiều tinh anh, là cứ điểm quan trọng nhất không thể bị phá hủy. Viên Lạc Phàm là cùng một đoàn đội phá bom mìn ở lại. Giảm được bảo nhiêu tổn thất thì phải giảm được bấy nhiêu.
Ngay khi chiếc trực thăng đưa Vương Kì Hạo cùng Lý Nhạc Lăng rồ khỏi mặt đất, mặt đất liền trấn động một trận. Là bom ở hai trạm gác phía nam quân khu nổ.
Lúc đó Lý Nhạc Lăng vẫn còn là quân y làm việc trong quân khu, Vương Kì Hạo từ đó luôn trưng bộ mặt lạnh với cậu. Mãi về sau hai người mới làm hòa được, Lý Nhạc Lăng cũng rời khỏi quân khu, đến làm việc tại bệnh viện Quân y Đế Hoa. Từ sau khi Viên Lạc Phàm chết, Vương Kì Hạo điên cuồng chém giết những kẻ tay chân còn sót lại trong quân đội mà Philip đưa vào, lạnh lùng, ra tay tàn khốc,