Qua giờ lành hai phút, người vẫn chưa đến. Không phải chỉ chậm mấy phút thôi sao, Đồng Âu Hân cô có thể chịu được. Hơn nữa, bản thân cô rất tin vào năng lực làm việc của Dịch Cẩn.
Năm phút trôi qua...
Âu Hân muốn chửi thề, mặt đã nhăn thành con khỉ rồi. Đúng lúc này, một nhóm người mặc đồ đen đi đến, khách khứa đang xôn xao bàn tán thì đều im bặt.
Âu Hân híp mắt cố nhìn qua tấm màn che mặt mỏng. Một giây sau, khăn che đầu liền bị cô gái giật ra.
Khách khứa đang định xôn xao cảnh trước mắt khi thấy Đại thiếu soái bị người ta khuân đến thì một giây sau cũng liền ngây người nhìn cô dâu chạy như bay xuống dưới. Tất cả đều không hẹn mà tròn mắt nhìn về phía người Trương gia, quả nhiên còn bắt gặp cảnh trợn mắt há mồm hơn.
Âu Hân dừng chân trước mặt Vương Kì Hạo, híp mắt lạnh giọng.
- Vương Kì Hạo, anh dám không đến lễ cưới của em???
Tất cả mọi người đều dùng mặt quỷ nhìn Âu Hân. Vương Kì Hạo ngồi trên đất cứng người nhìn người con gái trước mặt. Lý Nhạc Lăng chạy vào sau, nghe được câu nói này, là người phản ứng nhanh nhất, hỏi lại theo bản năng.
- Đồng Âu Hân.... cô cưới ai?
Âu Hân hơi đảo mắt, họ khan một tiếng, cao giọng quát giận dữ.
- Vương Kì Hạo, anh dám không đến lễ cưới của chúng ta??
Vương Kì Hạo vẫn ngây người như cũ. Không khí xung quanh cũng im lặng lạ thường, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Âu Hân ngồi xuống trước mặt Vương Kì Hạo, nghiêng đầu híp mắt nói:
- Anh dám bắt em phải đợi anh?
Vừa nói xong cả cơ thể liền bị người trước mặt ôm chặt vào trong lòng. Âu Hân ngơ ngác vài giây, cảm nhận được cơ thể người đàn ông ôm mình đang run, gương mặt nhăn nhó của cô dần dãn ra. Bàn tay mềm mại đặt lên lưng anh vỗ nhè nhẹ giống như đang dỗ dành em bé. Mọi người xung quanh đều tự giác yên lặng dám phá vỡ không khí lúc này của hai người.
Người con trai gương mặt cương nghị, lạnh lùng nhưng nhìn rõ nét mệt mỏi cùng đau thương quỳ trên đất ôm lấy cô gái nhỏ vào trong lòng. Một không khí không ai dám xen vào.
Vương Kì Hạo gắt gao siết chặt eo Âu Hân ôm vào trong lòng giống như muốn cơ thể hai người hòa hợp vào nhau thành một, không thể tách rời. Thật lâu cũng không nói gì. Rất lâu sau nữa mới lên tiếng, giọng anh khàn đặc. Âu Hân còn ngửi rất rõ một mùi kì lạ tỏa ra, mùi rượu và mùi thuốc lá.
- Đợi lâu chưa?
Âu Hân đưa tay vuốt vuốt mũi, giọng nhẹ nhàng nhưng uỷ khuất trả lời.
- Sáu phút rồi.
Vương Kì Hạo không trả lời lại ngày, vòng tay ôm cô lại siết chặt hơn một chút, nhưng Âu Hân vẫn vẻ mặt bình tĩnh, không có đẩy ra. Khoảng một phút sau Âu Hân mới nghe thật tiếng Vương Kì Hạo trả lời.
- Ừ! Anh đợi em mười ba năm rồi!
Trong phút chốc, chỉ vài từ đã đánh gục trái tim Âu Hân. Hốc mắt cô tự giác mà đỏ lên, khoé mắt còn chảy ra một dòng lệ ấm. Âu Hân vòng tay qua ôm lấy cổ anh. Giọng nói cô hơi nghẹn, thì thầm bên tai anh.
- Không phải lỗi của em. Đều là tại anh..... Em cũng không có bắt anh phải đợi mười ba năm.
- Ừ. Đều tại anh. Là anh không tốt. Anh không bảo vệ được em.
Vương Kì Hạo cứ như vậy ôm Âu Hân lải nhải, nhải đi nhải lại cũng chỉ có một câu, "đều là lỗi của anh, anh không tốt". Âu Hân tựa đầu vào lồng ngực Vương Kì Hạo, chỗ này vẫn luôn như vậy, rất ấm.
- Em ở lại nói chuyện với anh lâu một chút. Lý Nhạc Lăng toàn phá chúng ta.
Cơ thể Âu Hân liền cứng đờ. Gương mặt nhỏ khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh đang gục mặt vào hõm vai cô, hai mắt nhắm nghiền, trên môi anh hơi khẽ cong như đang cười. Không phải nụ cười hạnh phúc, chỉ là một nụ cười nhạt, một nụ cười đau khổ.
Âu Hân không khó khi đẩy anh ra, cô bắt lấy cằm anh, cơ thể cô hơi nhổm dậy. Đáp nhẹ môi mình xuống bờ môi khô khốc lạnh như băng của anh.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như thế này, còn là trước mặt rất nhiều người. Cô vốn không biết hôn, lần này nói là hôn anh thì nên nói đúng hơn là cắn môi anh. Cô còn ngửi thấy mùi máu tanh sộc lên tận não. Đang