Vương Kì Hạo bế Âu Hân ra ngoài, vừa đúng lúc Trương Hạ lái xe tới. Vừa xuống xe, Trương Hạ chạy vội đến thì bắt gặp thiếu soái nhà mình đang bế một cô gái. Định lên tiếng hỏi thì cô gái được Vương Kì Hạo ôm trong lòng quay ra, Trương Hạ chết sững tại chỗ.
Là Thiếu phu nhân?! Thế mà là Thiếu phu nhân. Trương Hạ tròn xoe hai mắt, Âu Hân nhìn cậu cười một cái.
Vương Kì Hạo bế Âu Hân vào trong xe, Âu Hân muốn ngồi xuống ghế nhưng ai kia không hề có ý định muốn buông cô ra nên Âu Hân ngoan ngoãn ngồi im trong lòng. Xe khởi động, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Âu Hân có thể do vẫn còn mệt, xung quanh lại yên tĩnh không ai nói gì nên cô nhanh chóng gục vào ngực Vương Kì Hạo ngủ. Vương Kì Hạo vẫn một mặt lạnh lùng ôm cô, nhưng ánh mắt dịu dàng không một gợn sóng nhìn cô vợ nhỏ ngủ trong lòng. Trương Hạ lái xe, thầm nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lấm lét nhìn gương chiếu hậu.
Xe về đến Tử Uyển, Vương Kì Hạo đi thẳng một đường bế Âu Hân lên lầu. Lúc này trái tim đập căng thẳng của Trương Hạ mới đập nhẹ nhàng lại. Cuối cùng cuộc sống sau này của cậu có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi, tâm trạng có thể không vui sao? Trương Hạ mang tâm trạng vui vẻ đi báo tin mừng cho Viên quản gia.
Viên quản gia đang cùng Ôn Tuyết và dì Lý ở trong phòng bếp. Vừa thấy Trương Hạ đi vào, Viên quản gia nhìn lướt qua cậu, thầm thở dài một tiếng rồi quay sang dì Lý.
- Tâm nhi, bà nấu canh giải rượu cho thiếu gia đi.
Tâm nhi là tên thân mật mà Viên quản gia dùng để gọi bà nhà. Dì Lý cũng thở dài một hơi, bắt đầu nấu canh giải rượu. Trương Hạ vẫn không nói gì, kiềm chế tâm trạng ung dung ngồi xuống ghế. Những người được rèn luyện trong quân đội, không chỉ được rèn luyện khả năng chiến đấu, còn rèn luyện được cả việc khống chế cảm xúc. Trương Hạ không khó để kiềm lại niềm hạnh phúc.
Nhưng Ôn Tuyết trước giờ rất giỏi nhìn cảm xúc người khác, lại nói từ lúc Trương Hạ vào tâm trạng đã khác mọi ngày, không phải dáng vẻ uể oải không còn sức, nên cô rất nhanh nhìn ra cảm xúc của Trương Hạ.
- Trương phó quan, hôm nay tâm trạng tốt hơn mọi ngày?
Ôn Tuyết vừa nhặt rau vừa nhẹ hỏi.
Trương Hạ liếc nhìn cô một cái, thầm cảm thán trong lòng, đúng là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại thông minh. Trương Hạ thầm gật đầu một cái với cô ấy.
- Thiếu gia hôm nay không say rượu?
- .... Có thể nói là vậy....
Suy nghĩ một chút lại bổ sung.
- Cũng có thể không phải vậy?
Dì Lý đã nấu xong canh giải rượu, định đưa cho Trương Hạ mang lên phòng cho thiếu gia. Trương Hạ nhìn bát canh giải rượu, lúc này mới từ từ nói.
- Thiếu gia hôm nay có say rượu, nhưng hiện tại đã tỉnh rồi. Ngài ấy đang bồi Thiếu phu nhân nghỉ ngơi.
Viên quản gia cùng dì Lý sửng sốt. Viên quản gia vội vàng nói.
- Không phải nói hôn lễ này chỉ là để làm mất mặt Trương gia thôi sao? Sao Thiếu gia lại đưa Trương tiểu thư về đây, lại còn....
Bồi nghỉ ngơi??! Nghĩ thế nào cũng không thấy có khả năng này được. Thiếu gia nhà ông trước giờ tỏ rất rõ thái độ với Trương tiểu thư, là thờ ơ lạnh nhạt, sao lại có chuyện...
Trương Hạ biết Viên quản gia và dì Lý đều hiểu sai ý mình. Ngay chính cả bản thân cậu cũng vậy thôi, hoàn toàn không tin được là Thiếu phu nhân đã trở lại. Thiếu phu nhân mất tích một khoảng thời gian, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn nhưng tình hình lúc đó đã quá rõ ràng, ai cũng thầm mặc định Thiếu phu nhân đã chết rồi. Ai có thể ngờ đâu, người vẫn còn sống, vừa xuất hiện liền kiến Trương gia một phen gà bay chó sủa.
Tuy nói Trương Hạ là họ hàng của Trương gia, là em họ của Trương Hạ Sảnh nhưng trước giờ cậu làm việc đều không để ý đến hai chữ "họ hàng" này. Bởi vốn dĩ cha mẹ Dịch Cẩn đều đã chết, cậu từng sống với nhà họ Trương một thời gian nhưng sau đó không thể sống nổi dưới cảnh bị chèn ép nên đã bỏ ra ngoài, tham gia quân ngũ, cố gắng nỗ