Tố Mai không dám trả lời, cứ ngập ngừng mãi không ra chữ, cuối cùng mặt đỏ bừng cúi xuống. Lý Nhạc cũng không vội trả lời, cứ nhìn về phía Vương Kì Hạo bằng cái nhìn đắc ý. Mãi sau mới trả lời bằng nụ cười tươi rói và giọng điệu vui như người nghèo trúng giải thưởng trăm vạn tệ.
- Có thể không to được sao? Đâu phải chỉ có một bảo bối ra đời.
- Mang thai đôi sao?
Âu Hân kinh ngạc nói.
Lý Nhạc Lăng thầm liếc nhìn cô bằng cái nhìn khinh bỉ.
- Là ba đứa con trai.
CHOANG!
Âu Hân đánh rơi tách trà.
Con ngươi đen nháy mở to hết cỡ nhìn như muốn xuyên thủng cô bạn Diệp Tố Mai. Diệp Tố Mai lại càng đỏ mặt, hai tay bối rối đan vào nhau để trên đùi.
Vương Kì Hạo trừng mắt với Lý Nhạc Lăng. Lý Nhạc Lăng căn bản đang vì vấn đề bản thân cưới vợ sau nhưng lại có con trước kích động hưng phấn nên mặc kệ cái nhìn đầy cảnh cáo của Vương Kì Hạo. Cảnh cáo thì làm được gì? Không phải đến vợ cũng chỉ được động vào đúng một lần từ khi cưới đến giờ hay sao, Lý thiếu gia thật đắc ý khi bản thân đúng là cũng chỉ được "ăn thịt" đúng một lần nhưng lại ôm ngay ba bảo bối cùng một lúc.
Đây là cảm giác gì? Có thể không đắc ý được sao?
Hơn nữa chỉ bằng ba bảo bối chưa chào đời này lại có thể giúp cậu đánh bay tên tình địch bám người như đỉa. Haha, sung sướng, quá sung sướng.
Lý Nhạc Lăng ngồi cười tít mắt lại, tay cứ uốn éo không rời ở eo Tố Mai.
- Hai người.... là thế nào?
Âu Hân lắp bắp, nói nhỏ còn hơn muỗi kêu, tinh thần của cô bây giờ đang cực kì hoảng loạn. Có thể không hoảng loạn? Có thể không bất ngờ đến kinh hãi? Là liền một lúc mang thai ba đứa. Âu Hân vẫn là lần đầu tiên trong đời chứng kiến.
....
Tố Mai bước vào căn hộ nhỏ của mình trong tình trạng mệt mỏi. Âu Hân đã mất tích 1 tháng này rồi, tin tức cô nghe được chỉ có tin xấu. Mấy tuần nay lại không hiểu Vương Thiên Nguyên uống phải thuốc kích thích gì, thường xuyên đến làm phiền cô. Đối với cái tình cảm bị chà đạp, không được coi trọng, Tố Mai cô đã sớm buông rồi.
Điện thoại đổ chuông, Tố Mai uể oải cầm lên xem, một giây sau liền buông xuống. Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. Tố Mai chắc chắn rằng, Vượng Thiên Nguyên là uống phải thuốc kích thích, nếu không tại sao một ngày đều tra tấn điện thoại cô. Chưa đầy 24 giờ nhưng cô đã nhận được tổng cộng 16 cuộc gọi của cậu ta rồi.
Đau tai! Đau đến không muốn nghe điện thoại.
Điện thoại lại đổ chuông, Tố Mai chán chẳng thèm nhìn nữa, lập tức tắt máy. Cứ như vậy điện thoại đổ chuông cô lại tắt. Không biết là đến lần thứ bao nhiêu, Tố Mai tức giận ngồi bật dậy, cầm điện thoại ấn nghe sau đó áp thẳng lên tai. Dùng hết 7749 sức lực, hét lên.
- VƯƠNG THIÊN NGUYÊN!! Có phải gần đây không ai quản cậu để cậu hít phải chất kích thích không? Nếu bị nặng quá thì nói với cha mẹ cậu, đừng có suốt ngày tìm đến tôi. Tôi có là thánh mẫu thì cũng không chữa khỏi được cho cậu.
Nói xong liền ngồi xuống thở dốc. Bên kia là một tràng dài im lặng. Ngay lúc Tố Mai nghĩ rằng cô đã dọa cho đối phương sợ, đang định tắt máy thì bên kia vang lên giọng nói như kiềm nén, cơ hồ giống như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
- Tôi là Lý Nhạc Lăng!
Tố Mai sững người, lúc này mới bỏ điện thoại xuống nhìn tên liên lạc. Ba chữ "Lý Nhạc Lăng" ngay lập tức đập gần mù con mắt của cô.
- Lý.... thiếu?!
- Là tôi!!
Tố Mai thầm nuốt nước bọt cái ực, vội nở nụ cười giả dối, nói bằng giọng kính cẩn.
- Lý thiếu, không biết ngài có việc gì không?
- Không có việc gì thì không thể gọi sao? Em lại gọi sai tên tôi rồi.
Lý Nhạc Lăng quay quay cái bút trong tay, miệng nở nụ cười âm hiểm.
Diệp Tố Mai cầm cái gối đập vào mặt mình hai cái, thầm chửi ai đó vài câu, sau đó mới lại cắn môi nói tiếp.
- Tiểu Lăng Lăng, vậy anh gọi có việc gì không?
- Tiểu Lăng Lăng có