Âu Hân tắm xong đi ra, Vương Kì Hạo đang nhắm mắt tựa vào thành giường giống như đang ngủ. Âu Hân liền nhón chân đi lại gần. Một tay cô cầm khăn lông trắng để lâu tóc, một tay cầm vài sợi tóc màu hồng nhạt mình vừa bứt trên đầu xuống đưa đến trước mũi anh.
Sợi tóc còn chưa đưa đến trước mũi anh thì tay đã bị bắt lấy ngăn lại. Vương Kì Hạo mở mắt ra nhìn cô. Âu Hân mặt xịu xuống vì không trêu chọc anh thành công. Vương Kì Hạo hơi nhếch môi cười chiêm ngưỡng đáng vẻ đó của cô. Anh không ngủ, chỉ nhắm mắt vào rồi đợi cô ra thôi, ngay khi cô bước ra anh đã biết.
Thuận lợi kéo cô ngã vào lòng mình, Âu Hân ngẩng đầu lườm anh. Trên người cô thoang thoảng mùi sữa tắm, hai má cô ửng đỏ do vừa tắm xong, tóc vẫn chưa được lau khô, vẫn đang nhỏ nước. Nhìn cô lúc này nếu Vương Kì Hạo mà không có phản ứng gì thì anh xin tự nguyện treo băng rôn nói mình không phải đàn ông.
Tay anh để sau gáy cô, thuận tiện giúp anh có thể làm một nụ hôn sâu. Âu Hân lúc đầu tròn mắt nhìn, sau đó khẽ nhắm mắt lại thuận theo. Cô còn rất chủ động mở miệng ra để lưỡi anh đi vào, chiếc lưỡi không xương của anh mút mát hết mùi vị có trong khoang miệng cô.
Sau một lúc không thể tính là lâu, Âu Hân thở dốc muốn thoát ra. Người nào đó lại làm như không biết, vẫn tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt của mình. Đến khi thấy người trong lòng thật sự hít thở không thông mới chịu bỏ ra.
Vừa được thả ra, Âu Hân liền hít hà không khí. Sau đó nâng mắt trừng anh, còn đấm lên ngực anh một cái không nặng không nhẹ.
- Mau thả em ra cho em lau tóc.
Thấy người không có ý định bỏ ra, Âu Hân giãy giụa muốn thoát, còn nói ra lý do rất xác thực để anh thả ra. Vương Kì Hạo liền lấy cái khăn từ trên tay cô, nâng cô ngồi dậy nhưng là ngồi trên đùi anh, còn ngồi với tư thế... thật quá là mờ ám.
Hai chân Âu Hân duỗi thẳng hai bên kẹp chân Vương Kì Hạo ở giữa, ngồi đối mặt với anh. Cũng chỉ có Âu Hân nghĩ tư thế này đen tối, Vương Kì Hạo đơn giản chỉ muốn giúp cô lau khô tóc. Anh nhẹ nhàng xoa cái khăn lông trên đầu cô, mắt đối mắt với đôi mắt đen nhánh của Âu Hân.
Âu Hân lại tìm ra được cách trêu chọc khác, hai tay cô đặt sau gáy anh miệt nhẹ, còn là miết theo tiết tấu. Hứng thú trêu chọc tăng cao nên Âu Hân mặc kệ cái mặt đen thui của ai kia, tay còn trêu chọc ngày một tích cực hơn.
Vương Kì Hạo lúc đầu vẫn yên lặng lau tóc cho cô, chỉ là hàm răng bên trong đang cắn lại với nhau, tuy vậy vẻ mặt lại rất bình thản như không bị hành động trêu chọc của cô làm ảnh hưởng. Nhưng sau đó cô vợ nhỏ trêu đùa không biết điểm dừng, Vương Kì Hạo liền xoay người, chỉ nhoáng một cái Âu Hân đã bị nằm đè xuống giường.
Âu Hân hốt hoảng, thấy Vương Kì Hạo có ý định cúi xuống hôn liền chống tay lên ngực anh vội vàng nói.
- Em không trêu nữa. Không trêu nữa. Em buồn ngủ, tóc vẫn chưa khô, anh lau nhanh một chút.
Vương Kì Hạo nhìn cô bằng ánh mắt hơi cười, đáy mắt toàn là dịu dàng cùng sủng nịnh.
Âu Hân rúc cái đầu nhỏ của mình vào lòng anh, có thể vì chưa tìm được vị trí thoải mái nên cứ cọ cọ vào ngực anh. Vương Kì Hạo liền giúp cô tìm vị trí thoải mái, Âu Hân lại an tĩnh nhắm mắt ngủ, tay ôm qua người anh, còn gãi gãi ở eo anh hai cái. Vương Kì Hạo thở dài một hơi, đem dục vọng của mình tận lực dồn nén xuống. Bỗng nhiên trong không gian yên tĩnh vang lên giọng nói nhỏ nhẹ như mơ ngủ của Âu Hân.
- Hạo Hạo, em muốn chúng ta sinh con gái.
Buổi tối nghe Tố Mai cùng Lý Nhạc Lăng kể lại chuyện, Âu Hân liền có mong muốn muốn có một đứa con, nhưng không muốn giống Tố Mai, có liền một lúc ba đứa con trai, cô chỉ muốn có một đứa con gái dễ thương như An An thôi.
(An An là tên con gái của Ôn Tuyết)
Vương Kì Hạo hơi dừng động tác vuốt ve mái tóc cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy. Một lúc sau mới ấm giọng nói.
- Được! Đợi em khỏe, chúng ta liền sinh một đứa con gái.
Không biết là Âu Hân mơ ngủ rồi nói mớ hay là cô vẫn còn thức và đột nhiên nhớ đến việc mình muốn có một đứa con gái, nghe Vương Kì Hạo nói, đầu nhỏ của cô cọ cọ ngực Vương Kì Hạo vài lần rồi mới yên lặng.
Trăng đã lên cao, tuy