Đến sáng ngày hôm sau thì Âu Hân mới tỉnh, trên đầu quấn một lớp băng trắng, trong người có hơi mệt một chút. Vương Kì Hạo mặc quân phục từ nhà tắm đi ra.
Âu Hân nheo mắt nhìn, hay tay giơ lên làm điệu muốn ôm. Vương Kì Hạo hơi cười ngồi xuống ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt mái tóc cô.
- Cảm thấy trong người thế nào rồi?
- Đầu có hơi đau.
Vương Kì Hạo liền xoa nhẹ đầu giúp cô, nghiêng đầu cười hỏi.
- Đỡ đau chưa?
Âu Hân dụi dụi lòng anh hai cái, đem đầu đặt ở hõm cổ anh.
- Chỉ là chút thuốc tê thôi, không phải lo lắng.
- Anh không muốn hỏi em gì sao?
- Hỏi cái gì? Hỏi em thấy trong người đã khỏe chưa, đã đủ sức để tối vận động chưa sao?
Âu Hân ngồi thằng dậy trừng mắt nhìn anh. Vương Kì Hạo bật cười kéo cô ôm vào lòng.
- Mục đích lần này của Phillip về đây không phải nhằm vào em, không cần lo lắng.
Mục đích lần này của Philip là nhằm vào Dịch Cẩn. Đối với Phillip mà nói, đối thủ của ông ta không phải là người khiến ông ta sợ nhất, kẻ thù đáng sợ nhất mà ông ta luôn có ý nghĩa đề phòng chính là người mà một tay ông ta nuôi lớn. Người đó một tay ông ta nuôi lớn, nhưng đầu óc luôn đối chọi với ông ta, bất cứ lúc nào cũng có thể từ đằng sau giơ dao đâm một nhát chí mạng vào ông ta. Hành động của Dịch Cẩn lần này càng khiến Phillip đề phòng hơn. Có thể thuận lợi giấu người ông ta muốn giết nhất dưới mí mắt của ông ta, đến tận khi người đã về trong nước ông ta mới phát hiện ra.
Năm đó khi bắt được Dịch Cẩn, qua bao nhiêu năm, ông ta cứ nghĩ bản thân đã điều khiển được đầu óc người này, nhưng hành động lần này đã hoàn toàn vả vào mặt ông ta một cái. Đầu óc và suy nghĩ của người này, ông ta chưa bao giờ điều khiển được. Suy nghĩ luôn rất thấu đáo lại sạch sẽ không một dấu vết, kế hoạch quỷ kế một cách khó giải quyết.
Lần này bắt Âu Hân, mục đích không phải giết cô, chỉ muốn thăm dò phản ứng của Dịch Cẩn. Là muốn biết anh vẫn còn nghe lời mình hay là đã hoàn toàn muốn làm phản. Nhưng Dịch Cẩn lại không trả lời trực tiếp cho hành động này của ông ta, Tề Phi là người đến chứ không phải anh.
Phillip không nhận được câu trả lời như ý muốn, đã kiềm nén sự tức giận, cười giả dối rồi nên đường trở về Anh quốc. Dịch Cẩn vẫn như cũ không tỏ thái độ gì như muốn phản lại ông ta, vẫn làm những công việc trước giờ vẫn làm.
Hôm nay là ngày Tử Uyển mở tiệc, khách khứa toàn những nhân vật to lớn, từ bộ trưởng bộ này, đến thủ trưởng quân khu, các gia tộc thượng lưu cũng có. Cảnh vệ Tử Uyển nhiều gấp ba lần ngày thường, công tác canh phòng chắc còn hơn cả tường thép.
Âu Hân ở trong phòng thay quần áo, em chồng cùng bạn thân nhìn bộ nào cũng lắc đầu không vừa ý.
Tố Mai đề nghị cô nên mặc bộ váy trẻ trung nhưng vẫn phải mang dáng vẻ của người đã có chồng. Vương Sa Nhi lại nói cô phải mặc chiếc đầm nào thật quyến rũ, khen thân hình cô rất đẹp, mặc như vậy mới hợp.
Ôn Tuyết mở cửa phòng đi vào, trên tay bê một cái hộp. Tố Mai ôm bụng lớn từ trên giường đứng dậy đi lại gần hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
Ôn Tuyết vừa trả lời vừa mang nắp hộp mở ra.
- Là trang phục Thiếu gia chọn cho Thiếu phu nhân.
Là một bộ sườn xám màu trắng, cổ cao dài qua đầu gối. Màu rất đẹp, trang trí trên làn vải màu trắng chính là những đóa mai vàng. Vừa trẻ trung lại da dáng phụ nữ đã có chồng, chân váy xẻ tà đến gần nửa đùi để lộ ra cặp chân dài trắng nõn, rất quyến rũ.
Vương Sa Nhi đem ánh mắt oán giận nhìn đến Tố Mai, Tố Mai quay qua nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục. Những ánh mắt này đều là dành cho người đàn ông đã chuẩn bị bộ sườn xám này . Hai người không hẹn mà có cùng suy