Dịch Cẩn trưng ra vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt hờ hững nhìn Vương Kì Hạo đen mặt mở cửa.
- Có chuyện gì?
Vương Kì Hạo khó chịu lên tiếng.
- Đột nhiên Dịch mỗ nhớ ra có một chuyện quan trọng chưa nói với Đại thiếu soái.
- Bây giờ cũng muộn rồi, Dịch tiên sinh không muốn nghỉ cũng phải nhớ đến có người muốn nghỉ chứ. Ngày mai rồi nói.
Sau đó liền muốn đem cửa đóng sầm lại, nhưng người ngoài cửa vẫn là thái độ không muốn buông tha. Dịch Cẩn thản nhiên giữ cửa, thái độ như có việc quan trọng thật.
- Chuyện rất quan trọng. Chỉ sợ để đến ngày mai Dịch mỗ sẽ quên mất, trí nhớ dạo này không được tốt lắm.
Môi Vương Kì Hạo mím chặt thành một đường thẳng, đang định mặc kệ đem đóng cửa phòng lại thì Âu Hân lại thò mặt ra. Cô đã mặc lại quần áo cẩn thận, đứng sau lưng Vương Kì Hạo thò đầu ra. Thấy Dịch Cẩn nói là có chuyện quan trọng lại rất gấp, cô cũng biết anh có mối quan hệ mật thiết với bên quân đội, hẳn là chuyện quan trọng thật, liền kéo cánh tay Vương Kì Hạo nói.
- Anh cứ đi đi. Mau mau trở lại là được.
Sau đó đẩy Vương Kì Hạo ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại còn không quên tặng cho hai người đàn ông ở ngoài một nụ cười. Cửa vừa đóng lại, Vương Kì Hạo liền gắt gao nhìn Dịch Cẩn bằng đôi mắt nảy lửa. Sau đó hướng đến thư phòng. Dịch Cẩn lại đi ngược lại với anh, không nhanh không chậm lên tiếng.
- Xuống sân!
Nói bằng giọng điệu này, Vương Kì Hạo đầu óc thông minh đương nhiên sẽ hiểu điều gì diễn ra tiếp theo. Vẫn không quay đầu nhưng không phải đến thư phòng mà vào phòng ngủ lúc trước anh ngủ, thay một bộ quần áo thể thao.
Tử Uyển có cây có hoa, xung quanh yên tĩnh tạo nên không khí thoải mái, còn thoang thoảng trong gió hương hoa. Ánh trắng đã treo trên đỉnh đầu, soi rõ bóng hai con người đang đứng đối diện nhau ngoài sân vườn. Một người ánh mắt đen láy điềm tĩnh lại lãnh đạm, một người thì ấn đường trán nhăn chặt lại, trong người là một cỗ khó chịu khi bị phá đám "chuyện tốt", đôi mắt hổ phách ánh lên toàn là tia lửa.
Hai người liền giống như hai con hổ đói giành mồi lao vào nhau. Người đánh trên, người đỡ dưới, chiêu thức tuy không phải là những đòn hiểm, nhưng ra chiêu cũng liền khiến đối phương đổ mồ hôi để đỡ.
Cứ như vậy giao tranh hai giờ đồng hồ, quả nhiên là những chàng trai được huấn luyện trong biển lửa, không phân thắng bại, lại không tỏ ra ý chí mệt mỏi, đuối sức, hoàn toàn là vẻ mặt càng đánh càng hăng. Trong lúc hai người đánh nhau, cảnh vệ tuần tra đi qua chỉ dám tránh xa không dám lại gần. Chẳng may dính phải một chưởng của một trong hai người, mạng không mất nhưng cũng thành kẻ tàn tật, mãi về sau cũng sẽ không nhìn thấy tương lai tươi sáng đâu nữa.
Viên quản gia đứng từ xa trông thấy vậy chỉ dám lắc đầu, tỏ ra bất đắc dĩ, rồi lại quay lại vào trong, canh không cho ai thức giấc vì tiếng động bên ngoài mà đi ra, tránh lại nghi ngờ.
Cuộc đánh chỉ dừng lại khi mà điện thoại Dịch Cẩn liên tục đổ chuông. Vương Kì Hạo cũng không muốn cứ như vậy đánh mãi nữa lên buông ra, lùi lại hai bước. Dịch Cẩn liền chớp mắt đã đá mạnh chân vào cạnh sườn Vương Kì Hạo, xong mới lùi ra. Vương Kì Hạo chửi một tiếng, không có ý định muốn rời trận nữa. Nhưng lúc này Dịch Cẩn đã bỏ điện thoại ra nhìn xem là ai gọi, vừa nhìn thấy tên liền quay ra lạnh lùng nói với Vương Kì Hạo.
- Tiểu Hân chắc vẫn còn đang thức đợi cậu.
Quả nhiên Vương Kì Hạo dừng lại, tức giận xoay người đi vào trong. Dịch Cẩn hơi nhếch môi cười.
Vương Kì