Âu Hân đưa tay đến ổ khóa, làm điệu ngắm nghía trước sau muốn mở, nhưng ổ khóa là loại khóa bà chìa, Âu Hân hơi lo lắng quay lại nhìn Kỉ Ái Hà.
Kỉ Ái Hà đi đến gạt tay Âu Hân ra, giận dữ đỏ mặt mà quát lên.
- Không phải chuyện của cô.
Đương nhiên chuyện mất mặt như thế này Kỉ Ái Hà sao dám để lộ cho người mình ghét biết. Nói ra còn không sợ người ta trực tiếp công khai cười vào mặt cho sao. Âu Hân mím môi, ánh mắt buồn rầu lùi lại sau vài bước.
Hạ Sương Sương nghe thấy giọng mẹ mình, không quan tâm Âu Hân đang ở đây, khóc lóc nói mẹ ơi cứu con. Là trong phòng củi có chuột và gián. Âu Hân không cần nhìn cũng biết, lúc trước nơi này cô từng bị Kỉ Ái Hà nhốt rồi, còn lạ lẫm gì nữa. Lúc đó cô mới mười mấy tuổi, nhìn thấy mấy sinh vật nhỏ bé như vậy, sợ muốn ngất luôn tại chỗ. Nhưng lại luôn tự nhủ với bản thân, tình thế không cho phép cô bị yếu thế, nếu cô cũng giống như Hạ Sương Sương bây giờ, khóc lóc kêu la, vậy chẳng phải càng tạo thêm tiếng cười cho kẻ khác sao?
Bây giờ tình thế đã thay đổi, người ở sau cánh cửa đã không phải là cô, kẻ đứng cười ở ngoài cũng chẳng phải là họ nữa, thời thế đã đảo lộn mất rồi.
Nhưng hiện tại Âu Hân cũng không có cong môi cười, quan sát kĩ lắm mới thấy được ý cười sâu trong mắt cô, gương mặt cô lại trái ngược với nụ cười nơi đáy mắt, nó đang buồn rầu và lo lắng.
Âu Hân đã có thể xem được một vở kịch hay mà cô rất hài lòng. Kẻ ở trong gào thét, kẻ ở ngoài vừa khóc vừa ôm ổ khóa với vẻ mặt bất lực.
Bọn họ có muốn kiêu ngạo không để bị Âu Hân cười thì cũng không phải lúc. Một người chỉ nóng lòng lo cho con gái út mà mình nâng niu như báu vật, một người đang phải đối mặt với sự sợ hãi mà trước giờ chưa từng trải qua.
Âu Hân đứng sau Kỉ Ái Hà, bỗng nhếch môi cười khinh bỉ rồi xoay người bỏ đi. Suy cho cùng cũng là con đường mà cô ta chọn, bây giờ cô ta gáo khóc cái gì, đầu óc còn bã hơn cả chị mình. Ít ra Hạ Doanh Doanh ăn xong còn biết chùi mép che dấu, Hạ Sương Sương đúng là tuổi nhỏ mê lời đường mật, chết không ngóc đầu lên được cũng đừng trách người ta không đưa tay ra kéo cô ta lên.
Đã ăn vụng rồi thì thôi đi, còn vác cái bụng to được ăn no đến trước mặt người ta, khoe chiến công với chả thành tích. Bây giờ mọi chuyện đã như đúng ý cô ta muốn rồi, chiến công của cô ta đã được viết trên trang báo chính của báo xã hội giới thượng lưu, cô ta còn thấy chưa được....? Ở trong đấy khóc lóc cho ai xem?
Âu Hân bước xuống sân, Viên Tiểu Trạch mở cửa xe cho cô lên, lúc xe đi đến cổng, Âu Hân liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy ngoài cổng bảo vệ đang chặn một người phụ nữa khoảng ngoài ba mươi tuổi lại.
- Dừng xe.
Âu Hân đập nhẹ tay vào thành ghế lái, Viên Tiểu Trạch nghiêm túc im lặng làm theo. Âu Hân hạ kính xe xuống, lông mày hơi nhíu lại nhìn ra ngoài.
Người phụ nữ kia đang cãi nhau với bảo vệ, thấy có xe đi ra, còn tưởng là người trong biệt thự đã chịu thò mặt ra, liền có ý định chạy nhanh đến trước đầu xe, lại không ngờ xe lại đột nhiên dừng lại. Người phụ nữ cả khuôn mặt méo mó vì tức giận, đang muốn chạy đến chửi thì ánh mắt tức giận chợt khựng lại, nhìn chăm chú chiếc xe. Không có gì bất ngờ, Viên Tiểu Trạch lái xe đương nhiên là xe chuyên dụng hay dùng trong quân đội, hơn nữa còn là loại xe tốt, khả năng chống đạn đã được phê duyệt là có lực chịu súng đạn rất cao, đây cũng là ý của Vương Kì Hạo.
Người bình thường trừ kẻ mù ra cũng vẫn sẽ nhận ra loại xe này là xe của người có chức vị trong chính phủ đi. Người phụ nữ nhíu chặt hàng lông mày tỏ đậm, nghi ngờ vẫn chưa dám bước đến. Dù sao cô ta cũng là người có học thức chuyên sâu, tuy đang tức giận nhưng không đến nỗi mất trí, vẫn có thể phân biệt được Hạ gia cũng không có phước dùng loại xe này làm xe di chuyển.
Đúng lúc cô ta đang phân vân nhất, cửa xe lại hạ xuống,.... thế mà lại là một cô gái trẻ... còn rất xinh đẹp. Cô ta lại tiếp tục nhíu mày nhìn cô gái mà mình