Vương Kì Hạo mở mắt, nhìn cha mình đang đanh mặt tức giận, khẽ cười một tiếng.
- Cô ấy không có tội.
- Con làm sao mà biết nó không có tội?
Vương Đại soái nhướng mày truy hỏi. Ông đúng thật đến giờ này chưa tìm thấy bằng chứng Đồng Âu Hân giết người.
Âu Hân không phải chưa giết người, cô quả thật đã giết người, chính là vài tên trong nhóm khủng bố của Lưu Tưởng, vài tên mà lúc ban đầu Tề Phi đưa đến, và vài tên trong nhóm lính đánh thuê mới hôm kia xuất hiện. Nhưng giết vài tên đó thì sao, bọn chúng căn bản là không cần mạng, lại có ý định nhằm vào cô, Âu Hân ra tay, theo luật pháp, đó là hành động tự vệ chính đáng, không có tội.
Vương Đại soái hiển nhiên không thể thu được gì. Vậy nên mới sáng sớm nay, đem giấy ly hôn đến trước mặt Âu Hân. Đồng Thái Dĩ là tội phạm, điều này không thể bàn cãi, nhưng con gái người ta cũng chưa có giết người, ông không thể lấy lí do cha người ta là tội phạm quốc tế mà giam vào được.
- Con ngồi ở đây là vì cô ấy.
Ý tứ rất rõ ràng, con vì cô ấy mà cố gắng ngồi ở vị trí như hiện tại, không có cô ấy, vị trí này đối với con không là gì, chỉ là phù du.
Nhưng Vương Đại soái chính là người của thế hệ trước, tình cảm của thế hệ trẻ nói thế nào cũng không thể hiểu rõ được, hơn nữa còn có một chuyện khiến ông chắc chắn có thể ép con trai mình ký vào giấy ly hôn.
- Con nên nhớ, gần ba năm trước bản thân đã làm gì để ngồi vững cái ghế này. Người ngoài có thể không biết, ta mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng không có nghĩa là không ai biết chuyện con làm.
Đối với đe dọa này của ông, Vương Kì Hạo lại cong môi cười, muốn bật cười to, nhưng do vết thương ở bụng nên chỉ có nét mặt dãn ra.
- Cha trí nhớ tốt như vậy, không bằng nhớ lại thêm một đoạn của vài chục năm trước, nhớ lại xem nguyên do vì sao hắn ta lại bị như vậy.
Vương Đại soái đanh mặt, gương mặt càng âm trầm lạnh lẽo. Hai cha con nhìn như rất bình thường, nhưng thật ra đang một người súng dài một người súng ngắn, bắn nhau đến mù mịt trời đất.
- Con đang đe dọa lại ta sao? Vương Kì Hạo, con tốt nhất nên biết nặng biết nhẹ, biết cái gì tốt cho bản thân. Tốt nhất là nên ký vào giấy này, nếu không ta không thể đảm bảo, con ra ngoài còn có người cúi chào.
- Vậy cha cũng nên bớt chút thời gian, thanh tỉnh đầu óc, nhớ lại năm xưa đã làm những gì. Cái cúi chào của người khác với con, có hay không không quan trọng. Quan trọng là vợ của con có thể bình an, con có thể ngày ngày ở bên cạnh cô ấy. Đến vợ của con con không bảo vệ được, ngồi ở cái ghế này còn có ích lợi gì, còn đòi bảo vệ ai?
Vương Đại soái im lặng không nói gì, chính là bị con trai làm cho nghẹn họng, một chữ cũng không thốt nên được.
Chuyện năm đó ông vẫn luôn là điều cấm kị với ông. Năm đó khi vợ ông vừa sinh Vương Kì Hạo xong, công việc của ông lại có nhiều áp lực, ra ngoài khó tránh khỏi mắc nhiều sai lầm.
Vương Hạo Anh là bằng chứng sống cho sai lầm của ông.
Lúc Vương Kì Hạo vừa lên ba, một người phụ nữ bế một đứa bé trai 24 tháng tuổi đến, nói với ông đây là con của ông. Vì hiện tại không có đủ kinh phí để nuôi dưỡng nên đành cắn răng mang con đến cho ông nuôi. Cũng chính là Vương Hạo Anh của sau này. Vợ ông lúc đó cũng chính là Vương phu nhân của bây giờ, vì chuyện này mà sảy thai, bệnh suốt mấy tháng trời.
Ông lúc đó nhớ lại, bản thân quả thật thời gian trước có một