Dịch Cẩn đứng ở đằng sau lưng Âu Hân, cô thẫn thờ suy nghĩ đến mức không nhận ra có người luôn quan sát mình nãy giờ. Dịch Cẩn đưa mắt nhìn vườn hoa mẫu đơn mà mình luôn cho người chăm sóc cẩn thận, khẽ cười một tiếng.
Âu Hân lúc này đã bình phục trở lại, quay đầu lại thấy Dịch Cẩn đi đến.
- Đồng tiểu thư thấy không khỏe sao?
Âu Hân lắc đầu, chỉ chỉ vài bông hoa mẫu đơn màu đỏ sẫm trước mặt.
- Chỉ là thấy hoa rất đẹp, tâm trạng có chút bâng khuâng suy nghĩ.
Cô chỉ đang nghĩ, anh trai chết rồi, mẹ cũng không còn, cô chỉ còn lại duy nhất một người là cha, cô không muốn đánh mất thêm một người nào nữa. Âu Hân đột nhiên nghĩ đến gương mặt Vương Kì Hạo, hơi mỉm cười. Đúng rồi, cô bây giờ còn có thêm một người gọi là ông xã, một người đàn ông yêu cô đến mạng cũng không cần.
- Mẹ tôi rất thích hoa mẫu đơn, tôi thấy cũng đẹp lại dễ trồng, đất lại quá rộng, trồng một chút nhìn cũng đỡ hiu quạnh.
Dịch Cẩn hướng mắt nhìn ra chỗ khác để Âu Hân không nhìn ra vẻ mặt thay đổi của anh. Nhưng anh cũng điều chỉnh rất nhanh, quay đầu lại nhìn Âu Hân đã là vẻ mặt bình tĩnh ấm áp như mọi lần.
- Loài hoa này rất được lòng phụ nữ.
Âu Hân nhỏ giọng cười một tiếng. Dịch Cẩn thấy cô như vậy, vẻ hờ hững hỏi.
- Đồng tiểu thư hình như không thích hoa mẫu đơn?
Âu Hân cười nhẹ một tiếng.
- Tôi trước giờ không thích hoa. Loài hoa nào đối với tôi cũng như nhau thôi, chỉ là hoa mẫu đơn vẫn được thích hơn một chút.
- Hoa hồng xanh chắc sẽ hợp với Đồng tiểu thư.
- Hoa hồng xanh?! Tại...
- Dịch Cẩn!
Âu Hân đang định hỏi Dịch Cẩn tại sao thì Tề Phi đi đến.
- Hai người đang nói gì mà vui vẻ vậy?
Âu Hân muốn trả lời nhưng không hiểu sao chữ không thốt ra được, chỉ cười cười ngây ngô nhìn Tề Phi đang híp mắt hỏi Dịch Cẩn.
- Không đùa với hai người nữa, vào trong thôi, Mạnh Kha tới rồi.
Nói xong lười biếng quay người bỏ đi luôn. Dịch Cẩn quay ra nhìn Âu Hân cười, Âu Hân đứng dậy đi vào trong.
Mạnh Kha dẫn theo vài thuộc hạ đi vào, vừa tiến vào đã cướp lấy ly rượu vang trong tay Tề Phi, uống như uống nước lọc. Sau đó hình như vẫn còn khát, tiếp tục đổ thêm một ly nữa ra uống. Trong lúc đó mọi người có mặt trong phòng đều tròn mắt nhìn anh ta. Tề Phi thì nhìn anh ta muốn cháy cả mặt.
- Trong ngoài biệt thự đều có rất nhiều người, nhưng từ đường lớn đi vào thì không có ai, nói dễ hiểu chính là... bọn chúng chính là đang đợi chúng ta đến.
Âu Hân đưa mắt liếc nhìn Tề Phi. Tề Phi nhận ra ánh mắt của cô có ý gì, cười cợt nhả.
- Cô nhìn tôi làm cái gì? Ông ta không có liên quan đến vụ này, cô lên hỏi lại chồng cô xem, anh ta đắc tội bao nhiêu người.
Âu Hân hờ hững thu ánh mắt về. Hiện tại người Âu Hân có thể nghĩ ra chỉ có một Phillip Darey mà thôi, nhưng cô cũng không dám chắc vì mục tiêu của ông ta theo lời Khương Ngọc Dao từng nói thì chỉ có cô, thêm nữa chính là mối thù của Vương Kì Hạo dành cho ông ta liên quan đến Viên Lạc Phàm. Ông ta có vị trí nhất định ở Anh quốc, tại sao còn đến Ý thành lập một bang Mafia làm gì? Điều này chính là lý do khiến Âu Hân không chắc chắn.
Âu Hân rút điện thoại ra, tiếp tục gọi một số điện thoại mà nãy giờ cô không gọi được. Vương Kì Hạo nhìn cô, hỏi:
- Em vẫn chưa liên lạc được sao?
Âu Hân lắc đầu thở dài, nhưng vẫn tiếp tục ấn phím gọi.
- Từ lúc Kỷ Lang liên lạc với em ở bên Trung Quốc để thông báo tình hình, đến bây giờ em vẫn chưa liên lạc lại được với anh ta.
Vương Kì Hạo nghiêng đầu, rất trùng hợp lại bắt được ánh mắt đen nhánh của Dịch Cẩn cũng đang nhìn mình. Hai ánh mắt nhìn nhau như cùng có một suy nghĩ rất ăn ý, Vương Kì Hạo vuốt tóc Âu Hân, chậm