Bốn người tiếp tục đi tiếp một quãng đường nữa, nhưng càng đi vào, mùi trong không khí làm người ta càng thấy khó chịu. Vương Kì Hạo nắm chặt tay Âu Hân, đi ngang với Dịch Cẩn.
- Có mùi khói!
Âu Hân lấy tay ôm ngực, giọng nói có chút hoảng hốt.
- Đây rốt cuộc là đường đi vào hay đường đi ra?
- Em sao vậy?
Vương Kì Hạo thấy sắc mặt Âu Hân tái nhợt, lại ôm ngực thở khó nhọc, lo lắng ôm lấy cô vào lòng hỏi:
- Em thấy.....
Âu Hân chưa nói hết câu đã lấy tay bụm miệng, cảm giác khó chịu càng trào dâng, cô... muốn nôn.
Dịch Cẩn đi về phía trước, nhíu mày quay lại.
- Khói từ phía trước. Đây chắc chắn là lối ra, chúng ta bị phát hiện rồi.
Dịch Cẩn vừa nói xong, Tề Phi cũng đi đến tiếp lời.
- Những bóng đèn tường đều lắp thiết bị theo dõi. Chúng ta phải quay lại đường cũ ngay.
Tề Phi vừa nói xong, Âu Hân đã nôn oẹ một tiếng.
Dịch Cẩn đi đến đỡ một bên cô, quay đầu nói với Tề Phi.
- Có quay lại cũng không kịp. Đằng sau hay đằng trước đều sẽ có người. Chúng ta phải biết mục đích của bọn họ trước. Khói này không tốt, phải đi ra khỏi chỗ này trước.
Âu Hân đã tức ngực khó thở đến đi không nổi, mùi khói này làm cô khó chịu không thở được, nhưng trong cơ thể lại còn có một cảm giác khó chịu khác, cô lại muốn....nôn.
Vương Kì Hạo nhíu mày nhìn sắc mặt Âu Hân, bế bổng cô lên, quay người đi thẳng ra lối ra, vừa đi vừa nói với Dịch Cẩn bên cạnh.
- Đi đến đâu hay đến đó. Hân Hân hình như không ổn.
Dịch Cẩn hơi gật đầu một chút, đảo mắt nhìn Tề Phi bên cạnh, đưa tay ra ôm lấy eo cậu, rất tự nhiên ôm cậu đi ra.
Tề Phi trừng mắt giãy nảy. Đây là cái loại hành động gì, ở đây còn có người, còn chưa nói đến mấy con mắt bé ti hin đang nhìn, không biết xấu hổ à. Dịch Cẩn như biết Tề Phi nghĩ gì, vẫn không buông ra, tay còn có phần dùng thêm sắc, gương mặt lạnh lùng tự nhiên mà nói.
- Tại sao sau khi ở trên giường không thấy em xấu hổ?
Vương Kì Hạo hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn gương mặt dần ửng đỏ của Âu Hân, quay sang nhìn Dịch Cẩn bằng ánh mắt có chút khinh bỉ.
Người ngoài vụ việc còn có phản ứng như vậy, người trong cuộc thì thế nào? Tề Phi nghe xong thì ngã ngửa, trợn trắng mắt, giả bộ như mắt mù tai điếc, hận không thể đào ngay một cái lỗ để chui xuống. Còn ước gì bản thân có phép thần thông, làm phép một cái là mọi người sẽ mất hết trí nhớ.
Loại lời xấu hổ này mà một con người lạnh lùng như Dịch Cẩn có thể nói ra được, Tề Phi có cảm giác bản thân thật sai lầm, còn rất hối hận, ước gì bản thân quay lại hơn mười năm về trước, tránh được tên này ngày nào hay ngày ấy, như vậy bây giờ có phải đã sống sung sướng tự do rồi không. Không phải sống như bây giờ, nhìn thấy mấy cô em nóng bỏng mặc áo hai mảnh, ngày trước thì sẽ vung tiền, người đẹp sẽ lập tức tới hầu hạ. Còn bây giờ thì sao, nhìn thấy như vậy chỉ muốn vung tiền đuổi người ta mau mau cuốn xéo. Nếu không cuốn xéo nhanh, đợi Dịch Cẩn nhìn thấy, người chết không phải họ mà là cái thân cậu đây này. Hơn nữa, cho dù Tề Phi có thật sự vung tiền mua người đẹp đến hầu hạ, ha ha ha, Tiểu Phi Phi cứ ngủ im như người chết không chịu đứng dậy, cậu kêu người ta hầu hạ còn không phải là đáp hết mặt mũi hai mươi mấy năm cuộc đời đi sao?
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, Âu Hân đang nằm im trong vòng tay Vương Kì Hạo cũng phải mở mắt, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào con đừng mật thất đen tối.