Âu Hân cắn răng nắm chặt bàn tay ướt nhẹp mồ hôi của mình vào chân hạ cánh của trực thăng. Cũng thật may cô không có sợ độ cao. Nếu không thật sự ở trạng thái lơ lửng trên không ở độ cao không nhìn rõ vật bên dưới này cô đã xỉu mà tận xác rồi.
Vừa rồi lúc rơi xuống cô đã nhanh chóng nắm được một tay vào chân hạ cánh của trực thăng. Nhưng nếu cứ ở trạng thái và tốc độ như hiện tại của trực thăng, cô không biết mình sẽ cố được bao lâu.
Nhưng cũng nhờ rơi ra khỏi trực thăng mà Âu Hân phát hiện ra, đằng sau trực thăng của Joserp còn có đến bốn chiếc trực thăng nữa. Hơn nữa bốn chiếc trực thăng này đều không phải trực thăng bình thường. Âu Hân nhìn rõ được một trực thăng bay gần mình nhất có cờ, còn là cờ của nước Ý. Âu Hân liền rõ, bốn trực thăng này đều là trực thăng chiến đấu của quân đội Ý.
Bên trong một trong bốn chiếc trực thăng, người lính điều khiển máy quét đã phát hiện được có người rơi ra từ trực thăng được lấy làm mục tiêu. Lên giọng nói vào bộ đàm.
- Có ngươi rơi ra khỏi trực thăng. Hướng chín giờ.
Những phi công của những trực thăng khác vội điều chỉnh phương hướng, quả nhiên thấy có người đang treo lơ lửng dưới chân trực thăng mục tiêu. Vương Kì Hạo mở cửa trực thăng mình đang ngồi, thấy rõ được là Âu Hân đang cố gắng nắm chặt lấy chân trực thăng, gương mặt liền tái mét.
- Mau điều khiển trực thăng lại gần.
- Không được.
Dịch Cẩn ngồi ở trực thăng khác nói qua bộ đàm trả lời Vương Kì Hạo.
- Trực thăng đó đang bay với tốc độ lớn, cánh quạt quay nhanh tạo ra áp lực gió lớn, những chiếc trực thăng khác căn bản không thể lại gần được.
Tề Phi ngồi ở trực thăng khác cũng nói xen vào.
- Trực thăng bay nhanh như vậy, người rõ ràng không thể chịu được lâu nữa.
Âu Hân quả thật chịu không nổi nữa, tay cô đang dần tê cứng lại, lại còn ở trạng thái treo lơ lửng. Joserp đứng ở cánh cửa đang mở của trực thăng, nhìn chằm chằm Âu Hân đang nghiến răng gồng mình bên dưới. Một bên thuộc hạ của hắn đang báo cáo, đuôi của trực thăng vừa bị bắn gây tổn thất nặng, phải nhanh chóng đáp xuống nếu không đến lúc trực thăng nổ, toàn bộ người trên trực thăng sẽ chết hết.
Ngay lúc Âu Hân bàn tay Âu Hân chuẩn bị tuột ra khỏi chân hạ cánh của trực thăng, Joserp đã nhanh chóng nắm được cổ tay cô.
Âu Hân một bên thở phào, quả thật mẹ nó quá kích thích rồi. Sao số cô lại nhọ đến như vậy, trước khi gả cho Vương Kì Hạo hình như cô tạo quá nhiều nghiệp, sau khi gả cho anh rồi, nghiệp chính thức quật lại cô. Vài tuần trước cô cũng ở trong trạng thái như hiện tại treo leo giữa vách núi, bây giờ thì hay rồi, độ cao này còn đáng sợ hơn cả độ đứng của vách núi hôm đó.
Việc Joserp đưa tay kéo lấy cô đều không khác gì dự đoán của cô nhiều lắm, chỉ là vế sau lại không ngờ...
Joserp nắm chặt cổ tay cô, miệng nói:
- Tiểu Hân, chỉ cần em hứa, sau khi anh kéo em nên, em sẽ lập tức ly hôn với Vương Kì Hạo sau đó gả cho anh, anh sẽ kéo em lên ngay lập tức.
Âu Hân trợn trắng mắt không thốt ra lời. Căn bản không nghĩ....Dmmmm, Joserp lại nói như vậy.
Bụng Âu Hân lại truyền đến một cơn co thắt, cả cơ thể treo lơ lửng của cô liền run lên, lưng toát mồ hôi lạnh. Âu Hân nghĩ, là đau dạ dày sao? Hay do lên cao quá, không khí lạnh nên bụng mới đau.
Hiện tại đang là lúc sáng sớm, mùa này đương nhiên không có sương lạnh giá nhưng ở trên cao tất nhiên là lạnh. Âu Hân đơn giản cũng chỉ nghĩ như vậy, lại không ngờ bụng đau một cách kì lạ, không giống như đau bình thường.
Âu Hân không để tâm đến gương mặt Joserp đang mong chờ câu trả lời từ cô, cô cụp mắt nhìn xuống.
Một