Thiếu Soái Trở Về

Chương 211


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 211: Đóng Cửa

Ngày hôm sau, cả nhà Trần Ninh và Đồng Kha, bắt đầu hành trình đến thành phố Đông Giang.

Sau khi đến Đông Giang, mọi người đến Hang đá Ngàn Phật nổi tiếng ở Đông Giang trước tiên.

Chơi cả ngày, buổi tối đến thực phủ Giang Nam ăn cơm.

Thực phủ Giang Nam là nhà hàng vô cùng nổi tiếng ở thành phố Đông Giang, món ăn nỗi tiếng là “ngỗng say”.

Nghe nói “ngỗng say” dùng ngỗng đầu sư tử sinh trưởng ở Đông Giang, kết hợp với kỹ năng nấu nướng độc quyền của đầu bếp thực phủ Giang Nam, tạo nên vô cùng tinh xảo.

Mỗi ngày đều không thiếu người bản xứ hoặc khách từ vùng khác ngưỡng mộ danh tiếng mà tới, chính là để nếm thử mùi vị của “ngỗng say” này.

Lúc cả gia đình Trần Ninh bước vào thực phủ Giang Nam, Mã Hiểu Lệ có chút lo lắng nói: “Trần Ninh, nhà hàng này có nhiều khách quá, liệu chúng ta có chỗ ngồi không?”

Trần Ninh cười nói: “Sao có thể chứ, Tiêu Đình đã đặt chỗ từ trước rồi.”

Tống Sính Đình kéo tay mẹ, thản nhiên nói: “Mẹ, con đã lên mạng đặt phòng riêng trước rồi, còn nộp một nghìn tệ tiền đặt cọc, mẹ yên tâm đi.”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe vậy, lúc này mới yên tâm.

Ụ Lúc này, một nữ giám đốc tên Vương Mẫn chào đón, hỏi nói: “Chào các vị, chỗ chúng tôi đầy khách rồi, các vị có đặt bàn trước không?”

Tống Sính Đình mỉm cười nói: ‘Chúng tôi đã đặt phòng riêng trước, tên Mẫu Đơn!”

Vương Mẫn vừa lướt nhìn máy tính trong tay, vừa hỏi: “Xin hỏi quý tính của cô là gì?”

Tống Sính Đình cười nói: “Không quý, họ Tống.”

Vương Mẫn ngắng đầu cười nói: “Không sai, cô Tống quả thật đã đặt trước phòng Mẫu Đơn cao cấp nhất ở chỗ chúng tôi, xin mời đi theo tôi.”

Rất nhanh, cả nhóm người Trần Ninh đã tới phòng Mẫu Đon.

Gian phòng này quả nhiên được trang hoàng rất có phong cách, vừa cỗ điển lại lịch sự tao nhã, trên tường còn treo mấy bức tranh chữ của danh nhân.

Cả nhà Trần Ninh đều rất hài lòng, ngồi xuống gọi món, gọi mấy món đặc trưng như “ngỗng say”, gọi một bát canh sườn bí đao, còn gọi hai chai rượu Mao Đài.

Rất nhanh, đồ nhắm trước bữa cơm liền được bưng lên.

Hai chai rượu Mao Đài cũng được mở nắp, mang lên.

Trần Ninh rót rượu ra ly cho bố mẹ vợ, và cả vợ và dì út, cả nhà đang vui vẻ chuẩn bị cạn ly.

Nhưng, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, giám đốc nhà hàng Vương Mẫn không gõ của liền tiến vào.

Trần Ninh khẽ cau mày: “Sao thế?”

Vương Mẫn xin lỗi nói: “Xin lỗi, sợ rằng mọi người phải đổi chỗ ăn cơm rồi.”

Cả nhà Trần Ninh đều sửng sốt, Tống Sính Đình ngạc nhiên nghỉ ngờ hỏi: “Có ý gì?”

Vương Mẫn căng mặt, nói với giọng điệu việc chung làm chung: “Cô Đường Hải Tâm là khách quý của nhà hàng chúng tôi, muốn tiếp đãi bạn bè ở đây.”

“Mọi người mau chóng thu dọn rời đi, cô Đường – khách quý của chúng tôi sắp phải dùng phòng này rồi, cô ấy không có kiên nhẫn gì.”

Tống Sính Đình nghe vậy tức giận, ấm ức nói: “Rõ ràng phòng này là tôi đặt trước, tôi còn trả tiền đặt cọc trước rồi. Hơn nữa, cả nhà chúng tôi cũng đã gọi xong đồ ăn rồi, bây giờ cô đuổi chúng tôi đi, thật là quá đáng.”

Đồng Kha cũng phẫn nộ nói: “Đúng vậy, lẽ nào cô Đường Hải Tâm trong miệng cô chính là khách của các cô, còn chúng tôi thì không phải là khách của các cô sao?”

Vương Mẫn bĩu môi: “Các người tính là cái thứ gì chứ, cũng xứng đặt ngang hàng với cô Đường sao?”

Tống Sính Đình trầm giọng nói: “Nhưng chuyện gì cũng nên theo thứ tự trước sau chứ. Phòng chúng tôi đã đặt trước, chúng tôi tới trước, dựa vào đâu muốn chúng tôi để dành chỗ cho người khác?”

Vương Mẫn lạnh lùng nói: “Vốn định thêm một bàn nhỏ ở ngoài phòng khách lớn cho các người ngồi, bây giờ xem ra, các người là không định chuyển địa điểm nhĩ?”

Tống Sinh Đình ngắng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên: “Chuyện gì cũng phải nói lý lẽ, tôi không thể chấp nhận cách làm kiểu này của các cô, chúng tôi kiên quyết không chuyển chỗ.”

Vương Mẫn gật đầu: “Vậy được, đợi lát nữa chính miệng cô nói với cô Đường đi. Hy vọng lát nữa các người vẫn có thể có khí thế như hiện giờ, chỉ sợ các người bị dọa tới mức quỳ xuống đất xin tha tội.”

“Tiện thể nhắc nhở các người một câu, bố của cô Đường là Đường Bắc Đầu, ngài Đường!”

Một câu nói, sắc mặt của Tống Sính Đình liền khẽ thay đồi.

Cô đương nhiên biết Đường Bắc Đầu, đại lão Giang Nam, ai cũng nói Đường Bắc Đầu là vua không ngai ở Giang Nam, chỉ tay che trời ở phương Nam.

Vương Mẫn thấy sắc mặt Tống Sính Đình thay đổi, cười đắc ý, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Trên mặt Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng hiện lên vẻ buồn rầu, hai người tới khuyên Tống Sính Đình.

Tống Trọng Bân lo lắng nói: “Con gái, nghe nói biệt hiệu của Đường Bắc Đầu là vua Giang Nam, ở phương Nam, ông ta muốn ai chết, người đó không thể sống, thực lực vô cùng đáng SỢ.

Mã Hiểu Lệ cũng khuyên nói: “Đúng vậy, Tiểu Đình, chúng ta chỉ là người dân bình thường, không chọc nỗi vào những nhân vật “bay trên trời” này. Hay là chúng ta hãy nhường phòng cho cô Đường đó đi, chúng ta đi nhé?”

Tống Sính Đình cũng cảm thấy bói cảnh thân phận của Đường Hải Tâm này quá đáng sợ, người thường không dây vào nỗi, đang chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa, nhường phòng cho người ta.

Nhưng chính vào lúc này, một cô

gái mặc váy thời thượng, trên mặt đeo chiếc kính râm nữ bước vào.

Cùng đi với Vương Mẫn – giám đốc nhà hàng, dẫn theo bốn tên vệ sĩ cường tráng, khí thế hung hăng tiến vào.

Cô gái này, chính là thiên kim tiểu thư của Đường Bắc Đầu, Đường Hải Tâm.

Đường Hải Tâm bỏ kính râm xuống, hờ hững nhìn cả nhà Trần Ninh: “Cho các người một phút để cút. Nếu các người không cút, đám vệ sĩ của tôi sẽ giúp các người.”

Tống Sính Đình vốn dĩ đã quyết định dàn xếp ổn thỏa, nghe thấy lời hăm dọa này của Đường Hải Tâm, quả thật không nhịn nỗi, ấm ức nói: “Các người ức hiếp người quá đáng rồi đó.”

Ánh mắt Đường Hải Tâm lạnh lùng: “Tiện nhân, dám cãi lại bổn đại tiểu thư, vả miệng!”

Cô ta nói xong, giơ bàn tay lên, hung hãn trút về phía mặt của Tống Sính Đình, giống như kẻ bề trên khi nghe thấy lời không vừa ý liền đánh người hầu của mình.

Tống Sính Đình bất ngờ không kịp đề phòng, mắt nhìn cái tát này sắp giáng xuống mặt cô.

Lúc này, Trần Ninh ra tay.

Trần Ninh híp mắt nói: “Không phải tôi xong đời, là nhà hàng của các cô xong đời rồi. Với thái độ đối xử với khách hàng kiểu này của các cô, nhà hàng của các cô cũng không cần mở nữa.”

Nói xong, Trần Ninh liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho Điển Chử: “Trong vòng 10 phút tôi muốn thực phủ Giang Nam phải bị đóng cửa.”

Vương Mẫn và Đường Hải Tâm đều mở to mắt, tên này không những là kẻ điên, đánh nhau rất ngông cuồng, hơn nữa còn là kẻ ngốc, đầu óc có vấn đề à? Có ai không biết Lưu Lỗi – ông chủ của thực phủ Giang Nam, là cháu trai của tướng quân Lưu Chắn Bình – tổng chỉ huy quân khu Giang Nam.

Trần Ninh lại cả gan nói khiến thực phủ Giang Nam bị đóng cửa, điều này quả thật còn buồn cười hơn kẻ ngốc nói vớ vẫn.

Đường Hải Tâm không nhịn nỗi lộ ra nụ cười nhạt! Vương Mẫn càng giễu cọt nói: “Trư Bát Giới nói khoác, mồm to mạnh miệng, chỉ dựa vào cậu cũng vọng tưởng khiến nhà hàng chúng tôi đóng cửa?”

Trần Ninh cười, chẳng nói gì.

Anh xoay người nói với Tống Sính Đình: “Vợ à, nhà hàng này bị đóng cửa rồi, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm.”

Vương Mẫn và Đường Hải Tâm cho rằng Trần Ninh là muốn chuồn, hai người gọi phục vụ và bảo vệ, sống chết chặn lối đi, không cho gia đình Trần Ninh rời đi.

Đường Hải Tâm là muốn chặn Trần Ninh, tìm tới để giáo huấn anh.

Vương Mẫn lại lắm lời: “Không phải cậu nói sẽ khiến nhà hàng của chúng tôi đóng cửa hay sao, vẫn còn chưa tới mười phút đó, cậu vội chạy trốn làm gì?”

Đường Hải Tâm và đám người Vương Mẫn chặn lối đi của gia đình Trần Ninh, một mặt là muốn cười nhạo anh, một mặt là chuẩn bị gọi người tới dạy bảo anh.

Bỗng nhiên, ngoài cửa có một đoàn xe cảnh sát tới, và cả xe công vụ của cục thuế vụ, cục điện lực.

Từng nhóm cảnh sát hình sự xuống xe, còn cả nhân viên thuế vụ, và cả nhân viên cục điện lực.

Người dẫn đầu hóa ra lại là Hoàng Vĩnh Thuận – cục trưởng Hoàng – lãnh đạo Cảnh sát thành phó Đông Giang.

Hoàng Vĩnh Thuận dẫn một nhóm cảnh sát hình sự, nhân viên thuế vụ, nhân viên điện lực, khí thế hùng hỗ bước vào nhà hàng.

Trong ánh mắt khiếp sợ của đám người Đường Hải Tâm và Vương Mẫn, Hoàng Vĩnh Thuận lớn tiếng tuyên bố: “Chúng tôi là đội ngũ liên hiệp chấp pháp, thực phủ Giang Nam các vị có mối nguy lớn về an toàn cháy nổ, đồng thời bị nghỉ ngờ có liên quan đến hành vi trốn thuế và ăn cắp điện.”

“Bây giò chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra và niêm phong nhà hàng theo luật, tất cả mọi người lập tức rời đi.”

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường lập tức xôn xao! Mặt Đường Hải Tâm không dám tin: “Sao có thể như vậy, ông chủ của nhà hàng này là cháu trai của Lưu tướng quân đó!”

Sắc mặt Vương Mẫn tái mét, quỳ sụp xuống, tuyệt vọng khóc nói: “Xong đời rồi, nhà hàng của ông chủ lại bị tôi làm cho bị kiểm tra niêm phong, chắc chắn ông chủ sẽ tự tay xé xác tôi…”

Cả nhà Tống Sính Đình và cả nhân viên phục vụ, bảo vệ xung quanh đều chắn động nhìn Trần Ninh.

Người đàn ông này rốt cuộc là ai, tại sao một cuộc điện thoại, chỉ vài phút ngắn ngủi lại khiến thực phủ Giang Nam có thế lực hùng mạnh đã trực tiếp bị đóng cửa? Quá kinh khủng!

Truyen.one cám ơn cả nhà đã ghé đọc nhé! Nhóm sẽ lên chương đều mỗi ngày, mong các bạn ghé đọc! Chúc cả nhà vui vẻ!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện