Thiếu Soái Trở Về

Chương 233


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 233: Ai có hứng chơi đùa với cô Giang nào?

Đám đệ tử Tống gia đều kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt.

Gia chủ Bạo quyền cấp Tông sư đã bị Trần Ninh tiện tay gi3t ch3t!

Họ đều cảm thấy rằng bầu trời đang sụp đồ!

Lúc này, Điển Chử cùng với một nhóm thuộc hạ mặc thường phục đến.

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Điển Chử, anh đến vừa vặn, sai người đưa Thiên Bảo đến bệnh viện. Đồng thời, bắt tất cả đám người Tống gia ở hiện trường lại.”

“Thi thể Tống Lộc Đường là 20 triệu, còn lại mỗi người 1 triệu.

Bảo Tống gia ở Trung Hải đến chuộc họ!”

Điển Chử nghiêm nghị nói: “Vâng!”

Điển Chử xua tay ra hiệu cho thuộc hạ trói tất cả đám đệ tử của nhà họ Tống tại hiện trường lại.

Đám đệ tử Tống gia này kém xa so với Tống Lộc Đường.

Tống Lộc Đường, một nhân vật đức tin đã ngã xuống nên họ không hề có ý chí chiến đấu chút nào khi đối mặt sát thần Trần Ninh.

Từng người một giống như những chiến binh bại trận, gục đầu xuống, để cho người của Điển Chử trói lại.

ì Trần Ninh giao đống lộn xộn này lại cho Điển Chử rồi lái xe về nhà.

Khi anh quay trở lại khu biệt thự Giang Tân thì thấy phòng khách nhà mình đèn đóm sáng như ban ngày, còn mơ hồ nghe thấy một nhóm người vẫn đang nói chuyện.

Trần Ninh cũng chú ý đến vài chiếc ô tô nhỏ đậu trong sân nhà anh.

Nhìn biển số xe là thấy ngay đó là một chiếc xe hơi của gia đình Tống Thanh Tùng.

Hóa ra ngay khi Trần Ninh đến gặp Tống Lộc Đường, gia đình của Tống Thanh Tùng đã đến đây.

Chủ ý của gia đình Tống Thanh Tùng cũng rất đơn giản, nói với gia đình Tống Sính Đình rằng Trần Ninh đã đắc tội Tiêu gia, đại gia số 1 ở Giang Nam.

Hơn nữa, Tống Lộc Đường, người đứng đầu gia tộc họ Tống ở tỉnh ly, chủ tịch hiệp hội Wushu, tông sư bạo quyền đã yêu cầu Trần Ninh phải tới nộp mạng!

Trần Ninh nhất định sẽ không sống sót qua tối nay!

Tống Sính Đình không ngừng trào nước mắt, liên tục lắc đầu: “Không thẻ, không thể nào, mấy người lừa tôi, tôi sẽ đi tìm anh ấy.”

Tống Sính Đình vừa nói vừa khóc rồi lao ra cánh cửa đang mở.

Nhưng vừa lao ra cửa, cô đã đụng phải một người, đụng phải bộ ng.ực rộng và rắn chắc của người ấy.

Cô nâng khuôn mặt đầy nước mắt của mình lên thì phát hiện ra rằng người cô va vào thực sự là Trần Ninh.

Trần Ninh nhìn đôi mắt đẫm lệ của Tống Sính Đình, đưa tay ra lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Ngốc quá, sao nửa đêm không ngủ lại chạy ra đây khóc làm gì?”

Tống Sính Đình không trả lời câu hỏi của anh, thay vào đó, cô mở rộng vòng tay ôm chặt anh, kích động nói: “Trần Ninh, anh chưa chết. Quá tốt, quá tốt rồi.”

Trần Ninh vươn tay vuốt v3 mái tóc đen của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Làm sao mà anh chết được? Người trên đời có thể giết chồng em còn chưa ra đời.”

Trần Ninh nói xong, ánh mắt rơi vào Tống Thanh Tùng trong phòng khách trở nên lạnh lùng.

Cả nhà Tống Thanh Tùng kinh ngạc nhìn Trần Ninh, đặc biệt là chính Tống Thanh Tùng, ông ta ngần ra nói: “Cậu, cậu, cậu, cậu làm sao còn sống, còn Tống Lộc Đường đâu?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tống Lộc Đường muốn giết tôi, nhưng không thành công, tôi đã đánh trả, lại thành công mỹ mãn.”

Những lời nói của Trần Ninh cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Tống Thanh Tùng và những người khác đã bị sốc.

Bởi vì câu này Trần Ninh rõ ràng là nói Tống Lộc Đường đã chết, chết dưới tay anh!

Tống Thanh Tùng phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn sau cú sốc: “Thế còn xác của Tống Lộc Đường tiên sinh và những đệ tử Tống gia còn lại thì sao?”

Trần Ninh còn chưa kịp đáp lại lời của Tống Thanh Tùng thì điện thoại di động của Tống Thanh Tùng đã vang lên.

Đó là cuộc gọi của Điển Chử. Anh ta nói thẳng với Tống Thanh Tùng: 20 triệu để chuộc thi thể của Tống Lộc Đường, 80 người nhà họ Tống, mỗi người 1 triệu, tổng cộng là 100 triệu!

Tống Thanh Tùng

vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Tống gia chúng tôi ở Trung Hải tại sao phải trả cho anh nhiều tiền như vậy, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải chuộc người?”

Điễn Chử lạnh lùng nói: “Ông không chuộc cũng không sao, tôi sẽ trực tiếp cho chó ăn xác Tống Lộc Đường. 80 đệ tử nhà họ Tống khác đều sẽ được bồ trí đến khu mỏ đen ở Châu Phi, đào than cho đến chết.”

“Đợi sau này nhà họ Tống ở tỉnh ly hỏi đến, tôi sẽ nói rằng nhà họ Tống ở Trung Hải của ông không muốn chuộc người.”

Tống Thanh Tùng nghe xong lời này, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống.

Tống Lộc Đường là tổ tiên Tống gia ở tỉnh ly. Nếu thi thể của hắn ta mà lại bị chó ăn và tất cả 80 đệ tử Tống gia đó bị đưa ¡ đến châu Phi để đào than đến chết thì đó sẽ là một điều vô cùng mắt mặt đối với nhà họ Tống.

Khi đó, nhà họ Tống ở tỉnh ly sẽ không chỉ hận Trần Ninh đến tận xương tủy, ước chừng cũng sẽ trút giận lên nhà họ Tống ở Trung Hải.

Ai bảo bọn họ đều là người nhà họ Tống, không thể thấy chết không cứu.

Tống Thanh Tùng nhanh chóng bị khuất phục, đai đớn như bị cắt từng miếng thịt, rất không can tâm nhưng vẫn phải đồng ý.

Ông ta vô cùng đau khổ nói: “Được rồi, chúng tôi đồng ý trả 100 triệu tiền chuộc, các anh hãy trả lại thi thể của Tống Lộc Đường và những người còn lại cho chúng tôi.”

Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Phi Phi, Tống Hạo Minh, và Cát Mỹ Lệ cùng những người khác nghe lão gia tử nói rằng họ phải bỏ ra một trăm triệu tiền chuộc để chuộc thi thể của Tống Lộc Đường, cũng như những người từ nhà họ Tống ở tỉnh ly thì đều kinh ngạc hét lên tại sao?

Tống Thanh Tùng cúp điện thoại, giận dữ mắng một đám người trong gia đình: “Đều im miệng đi, Tống Lộc Đường tiên sinh đã chết. Nếu chúng ta không lấy được thi thể của anh ta thì và những đệ tử còn lại của nhà họ Tống thì líc nhà họ Tống ở tỉnh ly trút giận xuống là chúng ta xong đời.”

Nhóm người của Tống Trọng Hùng không dám nói gì sau khi nghe thấy vậy.

Tống Thanh Tùng liếc nhìn gia đình Trần Ninh bằng ánh mắt phức tạp, hung hăng nói: “Cả nhà các người đều cùng một loại, đặc biệt là Trần Ninh vậy mà lại dám giết Tống Lộc Đường tiên sinh, các người chuốc họa lớn vào thân rồi, chờ gặp xui xẻo đi!”

Nói xong ông ta tức giận mang theo người nhà bỏ đi.

Trần Ninh nhìn bóng lưng Tống Thanh Tùng đau khổ rời đi, nên để cho nhà Tống Thanh Tùng chảy chút máu, nếu không đám người này không biết mình đau khổ mà làm chuyện xấu cả ngày.

Sau khi gia đình của Tống Thanh Tùng rời đi, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Đồng Kha đều vây lấy Trần Ninh.

Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình đều tỏ vẻ buồn bã hỏi Trần Ninh đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trần Ninh nói một cách bình tĩnh: “Tống Lộc Đường định giết con trước. Con chỉ có thể buộc phải tự vệ. Cảnh sát đã nhận định con không có tội, nên cả nhà đừng lo lắng.”

Lần trước, Tống gia Tống Hiến ở tỉnh ly đến Trung Hải và muốn thi hành gia pháp với gia đình Tống Trọng Bân.

Vào thời điểm đó, Trần Ninh đã đánh cả nhà Tống Hiến!

Tống Trọng Bân nghĩ rằng lần này Tống Lộc Đường đến gặp Trần Ninh để trả thù, lúc này họ cảm thấy rất áy náy trong lòng, cảm thấy gia đình mình đã hại Trần Ninh.

Trần Ninh cười nói: “Bố mẹ, bà xã, một nhà họ Tống nhỏ bé ở tỉnh ly không tính là gì. Hơn nữa trải qua chuyện này, ước chừng họ cũng sẽ không dám tới Trung Hải nữa.”

Gia đình Tống Trọng Bân vẫn rất lo lắng, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể nói: “Hy vọng là như vậy!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện