"Các cậu cả nghĩ quá rồi, tôi chẳng qua chỉ là không ưa Hà Minh Huân mà thôi." Mai Trí Kiệt hờ hững đáp.
Phương Huỳnh Bảo và Chương Hào Xuân không hẹn mà cùng nhìn nhau mỉm cười.
Mọi người cứ coi như ngầm hiểu đi.
Nhà, hẳn là nơi ấm áp nhất.
Nhưng đối với Lương Đồng Tâm mà nói, ngôi nhà kia của cô thật sự rất lạnh lẽo.
Mẹ Lương nhìn thấy Lương Đồng Tâm kéo hành lý phong trần mệt mỏi trở về từ thành phố Lâm Hải, chẳng những bà ta không quan tâm cô ngược lại còn khinh khỉnh mỉa mai: "Với tấm bằng rách nát kia của mày mà mày muốn đến thành phố lớn lăn lộn sao? Đúng là không biết tự lượng sức!"
"Mẹ, con vẫn chưa tốt nghiệp, không có bằng tốt nghiệp cho nên khó tìm việc làm!" Lương Đồng Tâm phản bác nói.
Mẹ Lương vẫn trưng ra bộ mặt xem thường: "Tao thấy mày cũng không cần học tiếp năm hai nữa đâu, dù sao cũng lãng phí tiền học, cho dù mày nhận được bằng tốt nghiệp thì sao? Bằng cao đẳng mà thôi, mấy công ty ở thành phố lớn sao có thể tuyển dụng mày chứ?"
Lời của mẹ Lương chữ nào chữ nấy như có gai đâm vào lòng Lương Đồng Tâm đau nhói.
Cô không muốn nói nhiều với mẹ Lương nữa liền xách hành lý mắt điếc tai ngơ lên lầu.
Cô đã biết cô không nên trở về.
"Mày vùng vằng gì chứ? Mày còn không bằng một nửa của Mộng Manh đấy.
Còn nữa, mày cũng đừng mơ tao và ba mày sẽ chu cấp học phí năm hai cho mày!"
Sau lưng cô mẹ Lương cất cao giọng tạt nước lạnh cô.
Mộng Manh là ai? Cô ta là em họ của Lương Đồng Tâm, hơn nữa còn là cô chủ nhà giàu.
Mẹ Lương rất thích cô ta, thích đến nổi khiến Lương Đồng Tâm có ảo giác Mộng Manh mới là con gái của mẹ cô, còn Lương Đồng Tâm chỉ còn lượm mà thôi.
Lương Đồng Tâm đóng sập cửa phòng lại, nước mắt tủi thân không ngừng rớt xuống, thậm chí cô không còn tâm trạng ăn cơm tối.
Nhưng dù có đóng kín cửa phòng cô vẫn nghe được tiếng mẹ Lương lải nhải với ba Lương bên ngoài: "Con nhóc thối Đồng Tâm này đúng là nuôi uổng công.
Ông xem Mộng Manh nhà chúng ta tốt cỡ nào.
Là sinh viên trường đại học hàng đầu của nước ngoài, mỗi học kỳ đều nhận được học bổng vừa nổi tiếng lại vừa nở mày nở mặt.
Còn đứa con Đồng Tâm vô dụng này đúng là không bằng một nửa của Mộng Manh!"
"Mỗi học kỳ Đồng Tâm cũng nhận được học bổng hạng nhất trong trường học mà.
Cho nên vợ à, bà ít nói vài câu đi.
Dù sau Mộng Manh cũng là em họ của Đồng Tâm, em gái bà gả vào chỗ tốt hơn bà, điều kiện gia đình cũng khá giả, cho nên giữa hai đứa không thể nào so với nhau được?" Ba Lương hơi khó chịu nói.
Nhưng mẹ Lương lại nói liến thoắng cứ như đúng rồi: "Tại sao không thể so sánh được? Học bổng trường đại học hạng ba kia của Đồng Tâm có thể so sánh với học bổng của một trường đại học hàng đầu như của Mộng Manh sao? Ông nói thử xem, hai đứa nó sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm cùng trong một phòng sanh sao lại khác nhau một trời một vực vậy chứ?"
Chẳng qua có khác biệt cũng là chuyện bình thường vì dù sao con nhóc Đồng Tâm này cũng không phải...
"Vợ à, thật ra Đồng Tâm cũng không phải..."
Ba Lương ngập ngừng cắt ngang suy nghĩ của mẹ Lương.
Mẹ Lương nhạy cảm ngẩn ra, chẳng lẽ chồng bà ta cũng biết chuyện kia của Đồng Tâm sao?
Ba Lương lập tức chuyển đề tài, đau lòng nhức óc than thở: "Thành tích của Đồng Tâm cũng không phải không tốt, mà là năm đó thi đại học vì lo gom góp tiền trị bệnh cho tôi nên con bé đã tốn thời gian làm thêm kiếm tiền và chăm sóc cho tôi cho vì vậy con bé mới thi rớt!"
Mẹ Lương nhất thời cảm thấy bản thân bà ta chỉ là sợ bóng sợ gió, sau đó phản đối nói : "Chăm sóc ông là bổn phận làm con của nó, nếu không tôi đúng là đã uổng công nuôi nó mười tám năm nay."
Nhìn xem mẹ cô đối xử với cô lạnh nhạt cỡ nào.
Mấy ngay này ở trong nhà, ngày nào Lương Đồng Tâm cũng bị mẹ cô chê bai ghét bỏ.
Dù mấy ngày nay cô có siêng năng giặt giũ, nấu nướng, phụ bán tiệm thuốc ở nhà thế nào đi nữa thì mẹ cô sẽ luôn bất mãn và phàn nàn cô không dứt.
Hôm nay lúc ăn cơm, mẹ Lương lại nhắc đến chuyện của Tô Minh Tuyết.
"Đồng Tâm à, Tô Minh Tuyết là bạn học cùng lớp của mày phải không?" Mẹ Lương cầm đũa trên tay vừa gắp thức