“Ngoài ra, trên người tôi không mang theo nhiều tiền mặt như thế, cô cho tôi số tài khoản đi, lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô.
” Điền Trung Quân nói tiếp.
Lương Đồng Tâm gật đầu, ghi số tài khoản của mình vào một tờ giấy ghi chú, rồi đưa cho Điền Trung Quân.
Cô thật sự gặp được quý nhân rồi!
Đến khi Điền Trung Quân đưa cô về nhà anh trai Lương Đồng Đức của cô, cô cũng quên hỏi tên anh luôn.
Điền Trung Quân vừa rời đi, Lương Đồng Tâm mới chợt nhớ ra điều này.
Nếu có duyên gặp lại anh, cô nhất định phải hỏi tên anh.
Cô nhớ anh đẹp trai tốt bụng đó có nói, Bất động sản Địa Lợi đang tuyển thực tập sinh thiết kế nội thất, nghĩ đến đây, Lương Đồng Tâm quyết định ôm hy vọng thử một phen, cô lấy điện thoại ra lên mạng tìm địa chỉ email của Bất động sản Địa Lợi, rồi gửi CV của mình qua.
Lúc này, Lương Đồng Đức và Đường Thanh Hà đã mặc xong đồ, tình chàng ý thiếp ra khỏi phòng ngủ.
“Đồng Tâm! Anh và chị dâu em phải ra ngoài đi làm, nên trưa nay tụi anh sẽ không về nhà ăn cơm đâu, em tự lo liệu cho mình đi nhé!” Lương Đồng Đức nói.
Đường Thanh Hà tiếp lời: “Em đừng khách sáo, cứ xem đây như nhà của mình!”
Rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Giờ đã gần mười hai giờ rồi, hai người mới đi làm, chuyện này có thích hợp lắm không?
Lương Đồng Tâm tỏ vẻ khó hiểu, cô chỉ biết anh mình làm biên tập cho một trang web nào đó, còn Đường Thanh Hà thì cô không biết cô ta làm nghề gì, nhưng có lẽ tiền lương cũng không thấp!
Lương – Đồng – Tâm!
Điền Trung Quân lấy giấy vay nợ mà Lương Đồng Tâm đã viết cho mình lúc nãy ra xem, rồi xé nát, ném vào trong thùng rác.
Giờ anh chỉ muốn làm một chuyện, đó là đi tắm ngay.
Nếu còn không tắm, anh cảm thấy người mình sắp nổi mề đay rồi.
Lương Đồng Tâm quan sát căn nhà của anh trai Lương Đồng Đức, rồi nổi da gà, sao lại bừa bãi thế này?
Phòng khách thì báo tạp chí ném khắp nơi, trên bàn trà thì lon nước ngọt, mỳ ly, đồ ăn vặt chất thành đồng rác, TV treo tường ở bên kia thì bám đầy bụi.
Lương Đồng Tâm thật sự không thể sống nổi trong căn nhà bừa bãi không thể tả như này, nên chủ động mang vết thương đi quét dọn.
Lúc cô đang dọn dẹp thì chuông tin nhắn vang lên, tài khoản của cô thật sự nhận được ba mươi triệu do anh đẹp trai tốt bụng chuyển khoản.
Bên này, Điền Trung Quân tắm rửa xong, bảo trợ lý Triệu Bình chuyển khoản cho Lương Đồng Tâm, rồi ăn trưa ở nhà và đánh một giấc trưa.
Buổi chiều khi Điền Trung Quân tỉnh dậy, thấy thời gian không còn sớm nữa, nên cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Ba giờ chiều, anh tới sân bay Bình Dương rất đúng giờ.
Ở lối ra, các hành khách đang lần lượt đi ra ngoài, Điền Trung Quân lấy điện thoại ra gọi cho Tô Minh Tuyết.
Đầu tiên anh không liên lạc được, sau mấy lần liên tiếp, cuối cùng anh cũng gọi được cho Tô Minh Tuyết.
“A lô, xin chào! Cậu là Trung Quân à?”
Điện thoại vừa kết nối, Điền Trung Quân chưa kịp lên tiếng, thì giọng nói ỏng ẹo của Tô Minh Tuyết đã vang lên rồi.
Điền Trung Quân nghe xong thì không khỏi nổi da gà: “Vâng, chị dâu.
”
Xem ra, anh cả Điền Duy Hoàng đã cho Tô Minh Tuyết số điện thoại của anh trước rồi.
“Có phải cậu mặc áo sơ mi trắng với quần tây màu bạc không?” Tô Minh Tuyết lại hỏi.
Điền Trung Quân sửng sốt đáp: “Ừm.
”
Chẳng lẽ cô ta nhìn thấy anh?
Lúc Điền Trung Quân đang nghi ngờ, thì trong nhóm người đang đi ra, có một cô gái cầm điện thoại mỉm cười vẫy tay với anh.
Anh chỉ thấy cô trang điểm đậm, dáng người cao ráo, mặc váy dài màu tím, khí chất rất cao quý.
Điền Trung Quân đi về phía Tô Minh Tuyết, cực kỳ ga lăng chủ động nhận lấy vali trong tay cô.
Tô Minh Tuyết nhìn chằm chằm Điền Trung Quân với vẻ mặt si mê, quan sát một lượt xong, cô vui vẻ nói: “Cậu rất đẹp trai!”
Em trai đẹp trai như vậy, chắc chắn