Sau khi Lương Đồng Tâm cúp điện thoại thì hứng khởi tới nỗi đứng nhảy nhót trên giường.
"Tôi có việc làm rồi! Có việc làm rồi! Có việc làm rồi!"
Sau khi nhảy xong thì cô mới ý thức được, nơi này...!hình như, có vẻ như không phải là nhà của cô? Tối hôm qua...
Vừa nghĩ tới đây, Lương Đồng Tâm vội vàng bước xuống giường.
Cô không thấy bộ lễ phục tối qua mình mặc đâu cả, thay vào đó là một bộ đồ thun rộng rãi của đàn ông.
Mà bên trong bộ đồ thun rộng rãi ấy là thân hình trần như nhộng của cô!
Trái tim của Lương Đồng Tâm đập loạn, cô vội vàng tìm dấu vết tối hôm qua lưu lại, nhưng trên tấm ga trắng tinh đó chẳng có gì cả.
Điều càng quan trọng hơn đó là cô hoàn toàn không cảm thấy cơ thể mình có gì không thoải mái hay khó chịu cả.
Đây là đâu?
Lương Đồng Tâm đi chân trần ra tới cửa, cô mở cửa ra rồi quan sát bốn phía.
Căn nhà này trang trí vô cùng khí khái, theo phong cách thời thượng, một phong cách mà cô chưa từng thấy qua.
Nhưng vấn đề là, đây là nhà của ai? Chẳng lẽ là nhà của Quách Tuyên?
Vừa nghĩ tới cái tên Quách Tuyên đó thì không hiểu vì sao cô không rét đã run.
Trở lại chuyện chính, cô mơ mơ màng màng nhớ ra hình như tối hôm qua mình về đây với một người đàn ông hoàn toàn khác...
Suy nghĩ hỗn loạn khiến cho Lương Đồng Tâm rùng mình.
Đột nhiên bên kia vang lên tiếng mở cửa.
Lương Đồng Tâm cảnh giác chạy về phòng, nhìn bốn phía chung quanh một chút, thế rồi cầm theo bình hoa trong phòng đứng cạnh cửa để chuẩn bị.
Nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía mình thì vội vàng cầm bình hoa lên phòng thủ.
Lúc bóng người xuất hiện ở cửa ra vào thì cũng là lúc cô định đập cái bình hoa vào người anh ta.
Điền Trung Quân đưa tay ngăn lại rồi ôm cô trong vô thức.
Lương Đồng Tâm giật mình nhìn Điền Trung Quân, bình hoa trong ty trượt xuống, may mà Điền Trung Quân nhanh nhẹn đỡ được.
"Cái bình hoa này là đồ cổ, khó khăn lắm tôi mới mua được nó đấy." Điền Trung Quân buông Lương Đồng Tâm ra rồi cất lời trêu ghẹo.
Cô nghe thế thì rối rít cúi đầu, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi anh, tôi vô ý quá.
Thật sự rất xin lỗi."
"Nhanh đi đánh răng rửa mặt, tôi đi làm cơm trưa." Điền Trung Quân buông cô ra rồi để bình hoa lại chỗ cũ.
Lương Đồng Tâm đỏ mặt hỏi: "Chuyện...!tối hôm qua..."
"Cô yên tâm đi, tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả." Điền Trung Quân mỉm cười rồi trả lời.
Không biết tại sao mà Lương Đồng Tâm lại càng thêm căng thẳng, cô muốn cảm ơn anh vì tối qua anh đã cứu mình từ tay của tên Quách Tuyên.
Nhưng giờ đây khi nhìn gương mặt đẹp trai của Điền Trung Quân thì ngượng ngùng tới nỗi không nói được thành lời.
"Tôi mua cho cô một bộ đồ khác.
Đã rửa sạch sấy khô rồi đặt trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cô có thể thay đồ." Điền Trung Quân nói tiếp.
Lương Đồng Tâm hỏi một cách ấp úng: "Quần áo tối qua của tôi…"
"Là tôi thay cho cô." Lương Đồng Tâm thản nhiên trả lời.
Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì mặt của cô đỏ rực lên như một cục than hồng.
"Nhưng tôi nhắm mắt mà thay cho cô." Điền Trung Quân lại nói tiếp.
Lương Đồng Tâm nghe vậy, chỉ thấy vành tai nóng lên, ngực như nai con chạy loạn.
Điền Trung Quân lại tiếp tục nói: "Bởi vì là nhắm mắt thay nên tôi đã không cần thận mà chạm vào những chỗ không nên chạm.
Tôi cảm thấy mình vẫn nên chịu trách nhiệm với cô."
Lương Đồng Tâm nghe vậy thì vội vàng xua tay lắc đầu: "Không, không cần đâu."
"Kỳ Anh, hay là để tôi làm bạn trai của em đi!" Đột nhiên Điền Trung Quân lại cười rồi nói: "Hơn nữa tối hôm qua anh trai chị dâu em gọi điện thoại tới hỏi tôi cũng trả lời như thế!"
Lương Đồng Tâm nghe vậy thì sinh ra lo sợ nhìn Điền Trung Quân, lập tức có chút không biết phải làm sao.
Điền Trung Quân phát hiện ra rằng Lương Đồng Tâm dường như cũng không có ý gì với mình nên đành phải cười trừ mà bỏ qua chuyện này: "Tôi nói đùa đấy."
Bây giờ thì cô mới thở phào một cách nhẹ nhõm nhưng không biết tại sao từ tận sâu trong đáy lòng có một sự hối hận không thể giải thích được.
Dù sao cô và người đàn ông với quen nhau được hai ngày, với lại cô còn chưa biết tên anh là gì nữa.
Lương Đồng Tâm không tin vào loại tình yêu sét đánh.
"Sao em lại quen biết với anh trai tôi?" Điền Trung Quân hỏi trong vô thức.
Lương Đồng