Lương Đồng Tâm rất vui khi được Điền Trung Quân công nhận.
Bất tri bất giác đã chín giờ tối.
Bụng của Lương Đồng Tâm đột nhiên kêu “ọt ọt” hai tiếng khiến cô đỏ mặt xấu hổ với Điền Trung Quân.
“Em vẫn chưa ăn tối à?” Điền Trung Quân cười hỏi.
Lương Đồng Tâm ngượng ngùng gật đầu.
Cô đã nấu bữa tối, nhưng đó là cho anh trai và chị dâu.
Về phần cô, vì không thể chờ đợi được để hỏi anh, cô đã ở bên ngoài chờ anh về.
Chuyện cô đợi anh rất lâu, cô không nói, anh cũng không biết.
Điền Trung Quân đưa tay lên, xoa đầu Lương Đồng Tâm, cười nói: "Cô bé ngốc! Tôi sẽ làm cho mỳ ý cho em!"
“Mỳ ý?!” Lương Đồng Tâm tò mò chớp mắt.
Điền Trung Quân mỉm cười, đậy ống đựng bút lại, đặt bản vẽ trên tay xuống, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Những câu hỏi về bản thiết kế, cô đều đã hỏi xong.
Lương Đồng Tâm nhanh chóng thu dọn bản vẽ, vào bếp cùng Điền Trung Quân.
Lương Đồng Tâm chưa bao giờ ăn đồ tây chứ đừng nói đến mỳ ý.
Thời điểm Điền Trung Quân luộc mỳ, Lương Đồng Tâm đi đến tủ lạnh lấy cà chua bi ra và rửa sạch.
Lương Đồng Tâm làm việc vô cùng chuyên tâm.
Trong mắt Điền Trung Quân, Lương Đồng Tâm giống như một cô em gái, mong chờ anh trai làm bữa tối cho mình.
Trên thực tế, chỉ khi ở cùng Điền Trung Quân, Lương Đồng Tâm mới có thể cảm nhận được sự ấm áp khi được người khác quan tâm.
Xét cho cùng, đối với Lương Đồng Tâm mà nói, cô vẫn luôn là người chăm sóc cho người khác.
Ở nhà, cô chăm lo cho cuộc sống của ba mẹ, ra ngoài, cô chăm lo cho cuộc sống của Tô Minh Tuyết.
Bây giờ, cô sống với anh trai và chị dâu, phải chăm lo cho cuộc sống của anh trai và chị dâu.
Trên thế giới này, ngoài những bữa ăn do bà và mẹ nấu, Điền Trung Quân là người đầu tiên, và có lẽ là người duy nhất nấu cho cô.
Không biết bận rộn trong bếp bao lâu, cuối cùng Điền Trung Quân bưng một đĩa mỳ đến trước mặt Lương Đồng Tâm, Lương Đồng Tâm ngay lập tức cầm đũa lên và bắt đầu ngấu nghiến nó.
Điền Trung Quân không khỏi buồn cười, đưa tay ra, nhẹ nhàng giật lấy đôi đũa trên tay Lương Đồng Tâm, đưa cho cô một cái nĩa.
Lương Đồng Tâm cười gượng, cầm lấy cái nĩa, chậm rãi ăn.
Điền Trung Quân ngồi xuống đối diện với Lương Đồng Tâm, một tay chống trên bàn ăn, một tay nắm thành quyền, cúi đầu ưu nhã nhìn Lương Đồng Tâm đang ăn mỳ ý, khóe miệng anh không tự chủ được mà hơi nhếch lên.
Cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ xung quanh anh, tính cách rất giống với mối tình đầu của anh, đơn thuần, thẳng thắn, bộc trực và nghiêm túc.
Lương Đồng Tâm đã cố hết sức để kiềm chế bản thân, lúc ăn muốn thuỳ mị một chút, nhưng bụng cô quá đói, món mì Điền Trung Quân cũng thực sự rất ngon, vì vậy cô vẫn không thể kìm lòng mà ăn từng miếng lớn.
Điền Trung Quân thấy Lương Đồng Tâm ăn hết thức ăn trong đĩa, đứng dậy vắt một ly cam tươi rồi đưa cho cô.
Lương Đồng Tâm nói "cảm ơn", sau đó cầm cốc lên, đang định uống nước cam thì Điền Trung Quân nhẹ nhàng nhắc nhở: "Uống từ từ, đừng để bị sặc.
"
Lương Đồng Tâm mỉm cười gật đầu, cầm cái cốc, không được tự nhiên cho lắm, từ từ nhấp một ngụm nước cam.
Thật ra thì, Lương Đồng Tâm cũng nhìn ra được Điền Trung Quân có xuất thân không phải bình thường, học vấn lại cao.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lương Đồng Tâm tự giác đi rửa bát đĩa, nhưng Điền Trung Quân đi ra từ phòng tập thể dục lại nói nhà anh có máy rửa bát tự động.
Điền Trung Quân đặt bộ đồ ăn vào máy rửa bát tự động, nhấn nút khởi động và bát đĩa được rửa sạch.
Lương Đồng Tâm đứng sang một bên, có vẻ hơi xấu hổ, không biết nên đặt tay ở đâu.
"Chuyện đó! tối nay làm phiền rồi, cám ơn anh.
Tôi về đây!" Lương Đồng Tâm giơ tay lên, đan chéo tay vào nhau, cười nói.
Điền Trung Quân gật đầu, cười đáp: "Ừ, ngủ ngon, tôi không tiễn nhé.
”
"Được! Ngủ ngon, anh nghỉ ngơi sớm đi!" Lương Đồng Tâm cầm bản vẽ trên bàn ăn lên, cúi người với Điền Trung Quân, sau đó xoay người rời đi.
Điền Trung Quân vẫn tiễn cô đến cửa, rồi nhìn cô bước vào thang máy.
Cô là một cô bé hăng hái, hy vọng cô sẽ trở thành