Đường Thanh Hà không khỏi buồn bực hỏi: “Sao em lại từ trên lầu đi xuống? Hơn nữa không phải mấy ngày hôm trước anh của em vừa về quê mới lên sao! Hôm nay không nói tiếng nào lại đột nhiên chạy về quê nữa!”
“Em...” Đồng Đồng Tâm muốn nói lại thôi, đến tận bây giờ cô vẫn chưa chính thức giới thiệu Điền Trung Quân cho Đường Thanh Hà làm quen, nếu như lại đột ngột thông báo cô đã kết hôn, đang ở trên tầng cao nhất cùng chồng mới cưới thì hình như không được hay lắm thì phải?
“Anh của em đã nói hết cho chị biết chuyện của em rồi.” Đường Thanh Hà vô cùng thương hại nhìn Đồng Đồng Tâm, sau đó lại bất đắc dĩ nói: “Chị nghĩ chúng ta vẫn nên ở riêng thì tốt hơn.
Dù sao...!Em và Đồng Đức cũng không có quan hệ máu mủ nữa.”
Thì ra chuyện Đường Thanh Hà để ý là chuyện này.
Đồng Đồng Tâm cười gượng gật đầu.
Lúc trước Đường Thanh Hà đối xử với cô rât tốt, hoàn toàn là vì cô là “em gái ruột” của Lương Đồng Đức.
Nếu cô và Lương Đồng Đức không có bất cứ mối quan hệ gì mà vẫn sống cùng với bọn họ thì đúng là không tốt lắm.
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng Tâm vội vàng lấy chùm chìa khóa của cô ra, lấy cái chìa khóa khi thuê chung nhà với Đường Thanh Hà và Lương Đồng Đức xuống, trả cho Đường Thanh Hà.
“Đồ đạc của em...” Đường Thanh Hà lại hỏi.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười ngắt lời nói: “Em cũng không để gì trong phòng cả.”
“Chăn mền dép lê này nọ thì sao?”
“Chị quăng giúp em đi!”
“Oh!”
“Keng -”
Sau khi cửa thang máy mở ra, Đồng Đồng Tâm và Đường Thanh Hà đường ai nấy đi.
Sau này cũng không thể gọi Đường Thanh Hà là “chị dâu” nữa.
Trong thành phố này, trừ Điền Trung Quân ra, từ nay về sao, Đồng Đồng Tâm cảm thấy cô không còn ai để dựa vào nữa.
Tòa cao ốc bất động sản Địa Lợi, văn phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Điền, trà Phổ Nhị của anh.” Trợ lý Triệu Bình nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc Điền Trung Quân.
Lúc này Điền Trung Quân đang nghiêm túc phê duyệt hồ sơ, hoàn toàn không để ý đến tách trà trong tầm tay, anh theo bản năng lật tài liệu sang một trang khác, tách trà bị anh đụng ngã, đổ đầy ra bàn.
Triệu Bình thấy thế, vội vàng rút khăn giấy, nhanh chóng chạy lên đi lau, đồng thời cũng xin lỗi: “Tôi không nên đặt trà ở đây.”
“Không sao, tôi không cần uống trà.
Sau khi phê xong đống tài liệu này, tôi phải đi đến trụ sở chính.” Điền Trung Quân khép hồ sơ lại, đứng dậy.
“Đi ngay bây giờ sao?” Triệu Bình vừa mới lau khô bàn, không khỏi buồn bực nói: “Nửa tiếng sau anh phải mở một cuộc họp.”
“Dời cuộc họp nội bộ xuống buổi chiều!” Điền Trung Quân lạnh nhạt nói, bây giờ trong lòng anh đang nghĩ đến anh cả Điền Duy Hoàng.
Hôm nay anh cả sẽ đến trụ sở chính kiểm tra theo thông lệ, có phải anh cũng phải đi gặp anh cả không?
Điền Trung Quân đứng dậy, ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Khi anh bước ra khỏi thang máy dành riêng cho anh, nhìn thấy có một bóng người quen thuốc đang đứng ở đằng trước cổng lớn.
Có lẽ là cảm ứng tâm linh nào đó, bóng người kia xoay lưng lại.
Cô không còn mảnh mai như trước nữa, mà đã yểu điệu đẫy đà hơn.
Cô có làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời, nụ cười trong veo, mái tóc xinh đẹp dày mượt uốn cong, hai tay đan trước người cầm một túi xách LV.
Điền Trung Quân không khỏi hơi nhíu mày lại, lúc suy nghĩ của anh còn đang lơ lửng ngoài vũ trị thì Quý Tư Nghiên đã mang đôi giày cao gót màu bạc, mặt mày mỉm cười bước đến trước mặt anh: “Quân.”
Quý Tư Nghiên tiện tay tự nhiên nâng tay lên, kéo tay Điền Trung Quân lắc lư nhẹ giữa không trung giống như một cô gái trẻ.
Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay của anh vẫn ấm áp như trước đây, là cô quyến luyến mãi không quên.
Từ khi công ty có cô trưởng phòng phòng tài vụ Diêu Minh Na luôn quấn lấy bên cạnh Điền Trung Quân đến giờ, các cô gái khác đều vô cùng tự giác mà chùn bước.
Lần đó Đồng Đồng Tâm bị Diêu Minh Na hiểu