Tiểu Man, ta dến đưa thuốc.
Thục Lam vào bên trong trà quán, cô tiến thẳng ra quầy gọi đồ để tìm người.
Đặt gói thuốc lên bàn, Thục Lam nhìn thấy bóng người đang lấp ló trốn phía sau quầy.
- Tiểu Man?
Nghe tiếng gọi người nọ giật mình một cái.
Thục Lam vừa nhìn liền biết ai, cô nhón chân nghiêng người vào bên trong.
- Tôi biết là cậu rồi không cần phải trốn.
Tôi đến giao thuốc mà bà chủ Kim đặt hàng tháng.
Tiểu Man từ phía dưới chui lên, cậu ta nhìn Thục Lam lại khó xử không dám nói.
Thấy Thục Lam vẫn ngơ ngác nhìn cậu ta liền chầm chậm đẩy gói thuốc về phía cô.
Khuôn mặt ra vẻ tội lỗi.
- Xin lỗi, đệ không thể nhận thuốc này được.
Thục Lam khó hiểu: Sao vậy?
Rõ là bà chủ Kim bị bệnh, tháng nào bà cũng đặt thuốc ở dược quán Phương gia.
Theo giao ước, nếu như đến hẹn mà không thấy người đến lấy thuốc thì phải mang giao đến trà quán của bà.
Ấy vậy mà hôm nay đem đến cửa lại bị từ chối không nhận.
Tiểu Man ấp úng nói trong vẻ khó xử: Lam tỷ, tỷ đừng làm khó ta, ta cùng chỉ là người làm công theo lệnh bà chủ.
Bà chủ nói dược quán nhà tỷ bán thuốc không chất lượng bảo sao bà ấy càng uống càng thấy bệnh nặng thêm.
Nên nói đệ lần sau tỷ tới thì nói với tỷ bà ấy không lấy thuốc nữa.
Thục Lam nghe lời này trong lòng vô cùng thất vọng nhưng cô vẫn cố gượng mỉm cười.
Thục Lam không nói thêm một lời nào cứ thế cầm gói thuốc trở về.
Cô thầm nghĩ:
"Tin đồn bây giờ đã lan ra khắp phố rồi, chuyện không thật cũng đã thành thật.
Sau này phải sống làm sao đây."
Thục Lam đang mải mê trong dòng suy nghĩ thì bất chợt có một hòn đá từ đâu rơi trúng đầu cô.
Thục Lam ôm đầu lại cúi xuống nhặt hòn đá lên.
Cô ngước lên trên nhìn về hướng viên đá rơi xuống.
Trên đó, một người đàn ông hai tay dựa trên thành cửa đang nhìn cô mỉm cười hớn hở.
Khi thấy Thục Lam ngước lên nhìn mình, anh ta còn giơ tay lên ra dấu chào, tay lại chỉ vào hòn đó trên tay Thục Lam.
Biểu lộ vừa rồi là do mình ném đá trúng đầu cô.
Thục Lam ném hòn đá sang một bên rồi tiếp tục đi.
Nam nhân trên lầu thấy vậy có chút thất vọng.
Anh quay vào phía bên trong cầm vò rượu lên nốc cạn.
- Đó là người phụ nữ Trịnh Văn Thiên chú ý sao.
Đúng là có chút đặc biệt.
Người tùy tùng đứng cạnh đó nghe vậy chỉ mỉm cười gật đầu, anh ta tiến lại gần vài bước rồi bắt đầu khua tay nịnh nọt:
- Đúng vậy, cậu chủ nói rất đúng.
Nhưng người phụ nữ có đặc biệt cỡ nào chắc chắn cũng phải đổ gục dưới chân cậu nếu cậu muốn.
Hơn nữa nếu cậu khiến cho cô gái này thích mình trước khi Trịnh thiếu soái làm được điều đó thì càng chứng minh được, cậu mới là người tài giỏi hơn.
Nam nhân kia nghe vậy càng đắc chí, anh ta chính là có ý này.
Dù thắng Văn Thiên trong việc tranh giành phụ nữ là không mấy vẻ vang nhưng nó vốn chỉ là bước đầu tiên:
- Đâu chỉ một người phụ nữ, tất cả mọi thứ tên đó có ta đều nhất nhất giành lấy.
***
Thục Lam đi đến cuối đường chuẩn bị rẽ thì lại bị một đám nam nhân chặn đường.
Nhìn dáng vẻ bọn chúng vừa lạ lại vừa quen.
Bọn họ ăn mặc giống như đám côn đồ bữa trước đến dược quán quậy phá.
Nhưng điệu bộ của bây giờ không giống vậy.
Một tên trong đó tiến lên phía trước, khuôn mặt lộ ra vẻ biến thái.
Hắn chà sát hai tay vào nhau, Thục Lam lùi một bước hắn liền tiến một bước.
- Tiểu cô nương, đi đâu vội vàng như vậy.
Hay là ở lại dạo chơi với chúng ta một chút.
Tên đó giang tay lao đến người Thục Lam.
Cô vội vàng cúi người né tránh sang một bên.
Vậy mà lại bị một tên khác từ phía sau sàm sỡ.
Hắn vỗ vào mông Thục Lam một cái khiến cô giật mình lấy tay che mông, miệng vô thức kêu lên:
- A.
Thục Lam quay sang lườm hắn nhưng chỉ đổi lại được một tràng cười.
Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh quay lưng lại đi vòng đường khác.
Nào ngờ tên cầm đầu cố tình đến chặn trước mặt.
- Tiếng kêu vừa rồi hay quá, hay là chúng ta cùng nhau hoà ca nhé.
Tên đó thò tay tiến tới định bắt tay Thục Lam, cô liền rụt tay lại rồi giơ lên tát vào mặt hắn một cái.
Tên côn đồ tức mình nhăn mặt lại.
Hắn mạnh tay kéo Thục Lam hất vào bên tường rồi ghì chặt hai tay cô lại.
Hắn hôn lên cổ cô tới tấp.
Thục Lam gắng sức đẩy người ra, cô hét lớn kêu cứu nhưng người qua kẻ lại ai nấy đều coi như không nghe thấy.
Đám đàn em của