Trước phủ thiếu soái, Thục Lam đi vòng qua vòng lại vài lượt lại liếc vào bên trong.
Đôi bàn tay đan lấy nhau vẻ phân vân không biết nên vào hay không.
Bấy giờ có hai người phụ nữ tiến lại gần, trên tay họ bê nào hoa quả, rau dưa và rất nhiều đồ khệ nệ.
Lúc ấy, một người trong số họ chú ý đến Thục Lam.
Bà ta tiến lại gần vẻ thiện ý hỏi:
- Cô tìm ai?
"Ờ..
ờm" Thục Lam chần chừ không nói, thấy vậy người phụ nữ còn lại mới gắt lên.
- Không có chuyện gì thì lảng vảng ở đây làm gì.
Định trộm hay gì!
Thục Lam nghe lời này rối trí không biết phải giải thích sao liền bỏ đi.
Thấy vậy người phụ nữ định níu lại hỏi thêm thì bị người kia trách mắng.
Bộ dáng có vẻ vội vã.
- Bà quan tâm làm gì lũ ấy, nhìn thôi đã thấy mạt hạn không có tiền đồ.
Người phụ nữ kia không cho là vậy liền phản bác: Mạt hạn cái gì chứ, chúng ta cũng chỉ là người làm công, danh giá hơn ai.
Nhỡ người ta có việc thật.
Tôi biết bà đây là sợ người ta đến xin việc, người ta trẻ hơn rồi mình bị đuổi đi.
- Đúng thì sao nào.
Đề quản gia mà nhận thêm mấy người trẻ thì không chỉ tôi mà bà cũng bị đuổi thôi.
Không lo cho mình mà đi lo cho thiên hạ, ra vẻ thánh nhân cho ai coi chứ.
Người phụ nữ liến thoắng gắt gỏng rồi xách túi đồ vào bên trong.
Người kia nghe vậy cũng thở dài đi theo sau mà không buồn cãi thêm lời nào.
Có lẽ vì hiểu cãi với người cố chấp bảo thủ thì chỉ mệt thân.
Thục Lam chạy được một đoạn xa thì dừng lại, cô quay lại nhìn phía sau miệng thở không ra hơi.
Một tay cô chống đầu gối đỡ người tay còn lại lại vỗ trán bôm bốp vài cái như là để tự trách bản thân.
Cô nhớ lại vừa rồi khi đến đạo quán tìm Lưu Mộ Dục, chưa bước vào cửa đã bị Tố nhi - đồ đệ của anh ra nói khéo đuổi về.
"Vào cửa 5 đồng.
Không tiền, không tiễn." Tố nhi nói.
Bấy giờ Thục Lam bất lực vốn định bỏ về nhưng vừa quay lưng đã đụng ngay người mình muốn tìm: Mộ Dục.
Vốn muốn thăm hỏi một chút về một số thắc mắc mà bản thân mãi không thể thông suốt.
Muốn nhờ Mộ Dục diễn giải một phen, nào ngờ cô còn chưa nói gì anh đã khuyên cô đi tìm người đã tạo ra nhưng khúc mắc đó.
Mà người đó không ai khác chính là Văn Thiên.
Thục Lam chạy một vòng trời cuối dùng lại tay không về nhà mà vẫn không tìm được lời giải đáp mình muốn.
Cô bất lực nguồi bệt xuống ghế, đương lúc này cha cô từ phía sau nhà chạy lên.
Khuôn mặt ông hốt hoảng lo sợ.
Trên tay lại dính đầy máu tươi, dòng máu đỏ có phần sền sệt lại nhỏ xuống mặt đất.
Khuôn mặt ông tái mét, môi mậm chặt lại run run không nói ra lời.
Thục Lam nhìn cảnh này mà kinh hãi, cô nhìn ông rồi lại nhìn ra phía sau nhà.
Trái tim như thắt lại vì sợ hãi.
Cô vội vã chạy đến phòng mẫu thân.
Vừa vào phòng đã vì cảnh tượng trước mặt mà ôm miệng sợ hãi.
Trên giường, người phụ nữ nằm giãy giụa kịch liệt có vẻ đau đớn, tấm chăn mỏng đã vá bốn năm chỗ đã thấm đẫm một màu đỏ lấm chấm.
Không khí trong phòng như muốn nghẹt thở vì có một cái mùi thiu như mùi thịt thối bốc lên.
Thục Lam sợ hãi lao đến bên giường mẹ.
Cô muốn giữ bà lại, sợ bà càng giãy giụa những vết bong tróc da trên người rã càng