Ta đến tìm Trịnh thiếu soái.
Mau cho người đi báo cho Đề Phong có Phùng tiểu thư đến tìm gặp.
Phùng Chiêu Uyên đến trước phủ thiếu soái nhấn chuông một hồi, khi thấy người làm chạy ra vội nói.
Người làm nhìn một thân người Chiêu Uyên mặc y phục sang trọng liền nổi lòng suy đoán: "Đây, nghe nói thiếu soái có vị hôn thê rồi.
Nay người đã tìm đến tận cửa rồi sao.
Nhìn người này so với người hôm trước đúng là một trời một vực, xem ra đây mới là thiếu soái phu nhân rồi."
Người làm nhìn Chiêu Uyên không chớp mắt, ngơ người bất động khiến cô nhăn mày khó chịu liền uy giọng một chút.
- Ta đến tìm..
A Văn.
Ngươi có nghe không vậy.
Người làm chợt giật mình, vừa nghe đến cách gọi thân mật đó liền chắc mẩm đây đúng là vị hôn thê trong lời đồn đó.
Nghe nói tính theo vai vế còn là em gái họ xa của thiếu soái.
Người làm nhìn Chiêu Uyên có vẻ không vui liền vội chạy vào phía trong thông báo.
Đề Phong vừa hay tin này liền khinh ngạc không tin được.
Chiêu Uyên vậy mà có thể đến Vân Nam mà khiến anh thần không biết quỷ không hay.
"Rõ ràng đã cho người theo sát như vậy cơ mà, liệu có phải là nhầm người chăng?"
Đề Phong đi lên lầu, anh đứng trong phòng qua cánh cửa nhìn ra phía cổng.
Bộ y phục đó, phong thái chuẩn mực lễ nghi đó hẳn là không thể sai được.
Bộ dáng Chiêu Uyên dù nhiều năm không gặp vẫn ngông nghênh như ngày nào.
Nhưng tuyệt không thể để bị bộ dạng đâu đâu cũng là điểm yếu chí mạng đó của cô ta lừa.
Bởi lẽ, cô và Văn Thiên đích thực là cùng một hạng người.
Đó cũng chính là lí do cô ta có thể vượt qua bao nhiêu vị tiểu thư cao quý khác mà lọt vào mắt xanh của lão phu nhân.
Đề Phong trong lòng đầy lo âu đi xuống lầu.
Qua thư phòng Văn Thiên khẽ gõ cửa: Thiếu gia, có Phùng tiểu thư đến tìm.
Văn Thiên vừa nghe cái tên này liền nhăn mày lại.
Anh hạ bút trên tay xuống ra phía cửa sổ khẽ hé cửa nhìn ra hướng cổng.
Vừa thấy người đã nhận ra ngay, nhưng không phải vì nhận ra qua ngoại hình mà là nhận ra qua ánh mắt.
Xem chừng mắt của Chiêu Uyên vẫn sáng như vậy.
Chỉ đứng từ cổng nhìn vào bên trong cũng đã tia được đâu là phòng của Văn Thiên mà cứ nhìn chằm chằm vào đó.
Văn Thiên khuôn mặt đầy vẻ bất mãn ghét bỏ nói vọng ra ngoài: Không gặp.
Đuổi đi.
Đề Phong lặng lẽ rời đi, anh bước xuống lầu.
Người làm nọ vẫn đang chờ lệnh để ra báo cho Chiêu Uyên.
Khuôn mặt hắn đầy mong chờ sẽ được làm thân làm quen đầu tiên với vị nữ chủ tương lai này.
Thế nhưng Đề Phong thấy hắn chỉ ném ra hai chữ: Mặc đấy.
Không cần quan tâm.
Hắn kinh ngạc lắm, không tin vào tai mình nhưng cũng đành thất vọng mà đi làm việc của mình.
Chiêu Uyên ở ngoài cổng gần nửa tiếng không chịu rời đi.
Cô ta vẫn đang chờ người ra thông báo, mời vào hay đuổi về phải nói rõ một lời.
Dáng vẻ cô ta đi qua đi lại lại thu hút ánh mắt của nhiều người, người ta bàn tán âm thần về vị thiếu soái trăng hoa vài hôm lại có một người phụ nữ khác đến tìm tận cửa.
Hoặc cũng có người bàn về cái sự sa hoa, cao sang của cô gái đến lần này.
Chiêu Uyên biết người bên trong kia đang cố tình không muốn tiếp cô.
Đang đuổi khéo cô về nên mới không cho ai ra thông báo.
Nhưng cô đã lặn lội đường xa đến đây đâu phải chỉ để đi lại trước cổng nhà của Văn Thiên.
Chiêu Uyên đã mang theo một hòm to hành lí.
Nhìn thôi thì nó có vẻ nặng nhưng xem chừng không hẳn vậy bởi cô có thể bê nó một cách nhẹ nhàng bằng một tay.
Chiêu Uyên thở dài một hơi vẻ thất vọng nhưng trên khoé môi lại cong lên như đang cười.
Cô đứng chính giữa cổng rồi đặt chiếc hòm dựng thẳng một cách cao sang.
Rồi như một giáo viên dạy lễ nghi cô nhẹ dùng hai tay vuốt váy từ mông thẳng tuột xuống rồi ngồi lên ghế một cách nghiêm chỉnh.
Đúng phong thái của một quý tộc, một tiểu thư sống theo lối phong kiến.
Vẻ bình thản đó của cô khiến nhiều người tròn mắt.
Nếu bây giờ ai đó đưa cho cô một ly trà thì hẳn Chiêu Uyên cũng không ngần ngại gì mà nhận lấy rồi thưởng trà ngay giữa đường giữa phố, ngay trước cổng nhà người ta.
Người quét sân bên trong phủ nhìn ra thấy cảnh ý không nhịn được nữa mà đến trước cánh cổng nói lớn ra ngoài.
- Tiểu thư mời đi cho, thiếu soái hiện không có trong phủ.
Tưởng chừng như Chiêu Uyên sẽ tức giận khi chờ