Nhưng tại sao cô vừa nói nhà mình bán thuốc nhỉ.
Vậy liên quan gì đến thiên sinh kiều nữ chứ.
Anh Hào, cậu nói xem.
Mạc Tài huých nhẹ vai Anh Hào, cậu ta ngơ người một hồi lấy tay gãi đầu mấy cái rồi nhìn chằm chằm vào Thục Lam.
- Tôi làm sao mà biết được chứ.
Hôm đó cô ấy được thiếu soái bế đi, khuôn mặt dựa vào ngực ngài ấy vốn tôi cũng không nhìn thấy.
Trong khi hai người họ đang phân vân thì Tô Năng mau chóng chú ý tới vết hằn trên tay của Thục Lam.
Cậu đoán chắc đây là vết tích do bị xích lại trong lồ ng lưu lại.
Mà nếu bị xích như vậy thì chắc chắn là người họ đang tìm.
Cậu tiến lên vỗ vai Anh Hào một cái.
- Không nhầm đâu, thời gian gấp rút.
Làm thôi.
Dứt lời Tô Năng đẩy cửa đi ra phía ngoài, cậu gọi vào một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ xếch theo một túi đồ lớn.
Người đó vừa vào liền đi thẳng đến chỗ Thục Lam.
Cô ta kéo Thục Lam ngồi xuống bên ghế, lại lấy ra trong túi đồ của mình một đống son phấn xếp thành hàng đặt trên bàn.
Và cuối cùng là một cuộn chỉ mảnh đỏ.
Thục Lam vừa nhìn liền nhận ra, đây là trang điểm chuẩn bị trước hôn lễ.
Cô ngoan ngoãn ngồi khép nép không dám nói một lời.
Người phụ nữ dùng tay kéo sợ chỉ đỏ quấn trên tay một cách điêu luyện.
Quấn xong, cô ta quay ra nhìn ba người quân nhân đứng bên, ánh mắt có phần khó chịu.
- Ba vị cũng muốn trang điểm sao?
- Anh Hào vội xua tay: Không có không có.
- Nếu vậy còn không mau ra ngoài, tân nương trang điểm đến tân lang còn không được nhìn.
Sau khi ba người bị mắng liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Bấy giờ người phụ nữ mới kéo căng sợi chỉ đỏ trên tay đưa lên sát mặt Thục Lam.
- Sẽ hơi đau một chút, cố chịu nhé.
Cô ta đưa sợi chỉ đỏ kéo căng chà rát trên mặt Thục Lam.
Theo từng đường chỉ những sợi lông tơ, bụi bẩn ẩn sâu trong mặt bị cuốn theo.
Khuôn mặt Thục Lam đỏ lên trông thấy, hai mày trau lại vì đau.
Cô mím chặt môi không dám kêu than một lời.
Sau vài đường chỉ qua lại.
Người phụ nữ hạ tay xuống gỡ sợi chỉ ném bỏ đi.
Cô ta tiếp tục lấy một tấm khăn ẩm lau qua mặt Thục Lam.
Tiếp tục bôi lên mặt cô những lớp phấn dày mỏng lần lượt theo thứ tự.
- Lát nữ cô có phải trang điểm cho ai nữa không?
Thục Lam vừa chớp chớp đôi mi cho người phụ nữ kẻ mắt vừa hỏi.
Người phụ nữ hạ cây cọ gỗ xuống lại lấy lên hộp phấn hồng để dậm lại hai bên má.
- Không.
Thục Lam nghe kiểu cách trả lời của người phụ nữ cảm thấy cô ta có chút cao ngạo đoán chừng cô ta không phải một thợ trang điểm cô dâu bình thường.
Cô vốn muốn thăm dò thêm về người sẽ được gả cho Văn Thiên.
Người mà hôm đó mua cô cho anh nhưng xem ra bất thành.
Thục Lam vừa cầm lên một tờ giấy son, đang đưa lên môi thì phía ngoài của Văn Thiên đẩy cửa vào.
Cô giật mình đưa mắt nhìn anh.
Văn Thiên tiến đến gần, người phụ nữ vội đứng dậy cúi chào kính cẩn.
Văn Thiên nhìn Thục Lam đôi mắt không chớp lấy một cái.
Đôi mày mảnh đó, ánh mắt đó, đôi môi chưa kịp tô son đã đỏ hồng khiến anh lại một lần nữa xao xuyến.
Văn Thiên nhìn Thục Lam một lúc lâu, trong mắt có phần say mê đến không thoát ra được.
Thục Lam thấy vậy cũng lấy làm ái ngại vội đưa tay sờ lên mặt.
- Mặt tôi kì lắm sao?
Văn Thiên mắt vân khồng rời: Không, đẹp lắm.
Thục Lam nghe vậy ngại ngùng hơi cúi mặt xuống.
Văn Thiên quay ra chỗ người trang điểm.
- Cô làm rất tốt.
Cô ta nghe vậy chỉ gật đầu một cái tỏ thành ý rồi liền thu dọn đống đồ đạc mà mình bày ra trên bàn lúc trang điểm.
Văn Thiên tiến đến trước mặt Thục Lam kéo lấy tay cô.
- Mau đi thay đồ thôi.
Nói rồi anh kéo tay cô đi, Thục Lam cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Hai người vừa đi khỏi thì Anh Hào liền ôm bụng cười.
Cậu trỏ tay về hướng mà Văn Thiên kéo Thục Lam đi.
- Mấy cậu vừa rồi có nghe cái gì không.
Thiếu soái mà cũng có mặt ôn nhu như vậy.
Lại còn "mau đi thay đồ thôi" hai người họ cùng thay đồ sao, đây là kiểu tình thú gì vậy chứ.
Há há.
Tô Năng mặt mày nghiêm nghị: Mau ngậm cái miệng của cậu lại nếu không muốn tự chuốc hoạ vào thân.
Anh Hào vội che miệng ém lại sự buồn cười.
Văn Thiên kéo Thục Lam đến một căn phòng khác gần đó.
Anh buông tay cô ra rồi quay lại.
- Đồ ở bên trong đó.
- Chúng..
chúng ta cùng thay đồ sao?
Văn Thiên nhăn mày nhún vai: Nếu em muốn.
Thục Lam mặt đỏ bừng vội chạy vụt vào trong phòng đóng sầm cửa lại: Không muốn.
Cô vôi vã cài then