Tô Năng cầm bản vẽ do Từ lão - người thẩm định ngọc ở phủ thiếu soái vẽ.
Cậu đã đi khắp cả con phố nhưng cũng không tìm được ai có thể làm được một miếng ngọc giống vậy.
Ngọc bội tinh sảo lại còn là cổ vật, những kẻ yếu kém tay nghề không dám nhận, những người tay nghề đủ giỏi thì chỉ cần nhìn qua bản vẽ cũng biết được xuất thân của ngọc.
Nhưng dù có trả giá cao bao nhiêu họ cũng không dám làm giả nó.
Dường như đó chính là lí do sau hàng vạn năng mà hai viên ngọc đó vẫn độc nhất vô nhị như vậy.
Tô Năng thở dài: Tất cả các tiệm làm giả đều không ai dám nhận.
Miếng ngọc bội này rốt cuộc là bị quỷ ám hay thần ám vậy chứ.
- Đương nhiên là thần ám.
Đột nhiên có tiếng nói chen ngang vào khiến Tô Năng giật mình quay ra nhìn.
Người đàn ông đã đứng sát anh từ bao giờ, Tô Năng hốt hoảng: "Mình còn không cảm nhận được chút nào dù là hơi thở cho đến tiếng bước chân, là do xung quanh quá ồn làm mình loạn mà không chú ý đến hay sao.
Hay là do kẻ này bước chân quá nhỏ, hơi thở quá nhẹ." Cậu vội quay sang phía Anh Hào, khuôn mặt cậu ta cũng kinh sợ không thua gì cậu.
- Không phải nói là vật được ban thần khí mới đúng.
Tô Năng lần nữa lại giật mình, cậu thu bản vẽ trên tay lại đề phòng bước lùi vài bước phòng thủ.
Thấy vậy người kia liền phì cười, anh ta cũng học theo dáng vẻ đó bước lùi vài bước.
Chỉ khác là nơi anh ta đứng đang là trên bậc thang, đằng sau còn có một bậc thềm cửa rất cao.
Khi bước chân kia của anh ta sắp chạm vào bậc thềm, cả Anh Hào và Tô Năng đều nhìn vào nó.
Họ biết có bậc rất cao nhưng cả hai đều im lặng không nhắc nhở gì.
Đơn giản họ chưa biết kẻ trước mặt là thù hay bạn nên chỉ có thể im lặng thăm dò.
Người đàn ông nhìn vẻ mặt mong chờ của hai người họ khoé miệng lại nhếch lên ý cười.
Anh ta bình thản nhấc chân cao đúng lúc chân chạm đến bậc cao kia cứ vậy mà bình thản bước qua.
"Lại vậy nữa rồi, bước chân dao động nhẹ đến mức không nghe được tiếng giày chạm đất.
người này thân thủ không tầm thường." Tô Năng càng nghĩ càng cẩn thận dè dặt, cậu nhìn một thân người người đàn ông, anh ta mặc một trường bào màu lam đậm, mắt đeo một chiếc kính đen và chân đi giày vải, trông dáng vẻ như một nhà nho sinh đầy học thức.
Tô Năng cố ra vẻ bình tĩnh thăm dò.
- Xem ra ngài rất am hiểu về thứ này.
Vừa nói anh vừa đưa ra bản vẽ miếng ngọc bội.
Người đà ông không phủ nhận mà gật đầu một cái.
Thấy vậy Tô Năng vô cùng vui mừng giống như vừa bắt được vàng.
Anh vội tiến đến gần người đàn ông chìa bản vẽ trước mặt anh ta.
- Vậy ngài xem ngài có thứ giống như trong hình này không, dù là thật hay giả đều được.
Mới nửa vế đầu câu thốt ra, người đàn ông vẫn còn vui vẻ nhìn bản vẽ mà mỉm cười đắc chí.
Nhưng khi Tô Năng vừa nói hết câu, khuôn mặt anh ta nhăn lại lập tức đẩy Tô Năng ra bên ngoài