*Cạch*
- Ai ở bên ngoài đó?
- Là ta.
Vừa nghe đến giọng nói quen thuộc Mộ Dục lập tức bước vội ra mở cửa.
Cánh cửa vừa hé ra người đứng bên ngoài chính là Đề Phong.
Anh vội vàng bước vào và đóng cửa để tránh bị ai nhìn thấy.
- Đề đại nhân sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy.
Đề Phong vừa khép cửa không nói không rằng quay người liền lập tức bóp cổ nhấc bổng Mộ Dục lên.
Trong lúc không chú ý lại bị bóp cổ bất ngờ Mộ Dục cật lực vùng vẫy, chiếc kính đen trên mắt rơi xuống cạch một tiếng khiến cho Tố nhi trên lầu giật mình nhìn xuống dưới mặt sàn, cô cảm nhận được bên dưới lầu có điềm chằng lành vội chạy xuống.
Đề Phong bóp chặt cổ Mộ Dục khiến khuôn mặt anh ta đỏ nổi lên những gân xanh căng nổi trước làn da trắng mỏng.
Đề Phong mặt không đổi sắc, ánh mắt còn có phần đáng sợ vô cùng.
Mộ Dục vùng vẫy trong yếu ớt, anh ta lấy tay đấm vài cái vào tay Đề Phong đang giữ ở cổ mình.
Miệng ho không ngừng vì khó thở.
- Tại sao lại giấu ta chuyện ngươi có ngọc long hộ thân.
Đề Phong vừa nói vừa bóp chặt tay hơn.
Tiếng bước chân nhỏ vội vã từ trên lầu mà Đề Phong không chú ý, Tố nhi từ bên cạnh giơ cao chân đá hất tay Đề Phong lên trên.
Theo phản xạ anh mau chóng thả tay bước lùi lại.
Mộ Dục ngã xuống dưới sàn, anh quằn quại ôm cổ ho không ngừng.
Tố nhi vội vàng chạy đến đỡ người dậy, phía bên kia Đề Phong không ngờ đến lại xuất hiện một Tố nhi phiền phức như này.
Anh xoay xoay cổ tay vừa bị đá vài cái rồi liếc nhìn Tố nhi trên miệng nhếch cười.
- Ta đã không chú ý đến nhưng từ bao giờ mà ngươi đã kiếm cho mình một đồng loại đáng gờm như vậy.
Mộ Dục mỉm cười, hai chữ đồng loại nghe thật đáng cười làm sao.
Anh đưa tay sờ lên mặt rồi quay mắt tìm xung quanh, vừa thấy chiếc mắt kính đen rơi dưới đất liền vội với tay về phía đó.
Đề Phong nhanh chân đá chiếc kính ra xa, Mộ Dục ngước mắt lên nhìn ở bộ dạng này thấy Đề Phong vô cùng cao ngạo.
Anh ta lạnh lùng rảo bước ra bàn.
- Ở đây chỉ có ta và ngươi không cần phải dùng đến thứ đó làm gì.
Mộ Dục đưa tay ra, thấy vậy Tố nhi vội dìu anh đứng dậy phủi đi lớp bụi dính trên tà áo.
Tố nhi đưa ánh nhìn thù địch về phía Đề Phong.
- Ngươi rốt cuộc là ai?!
- Ta là người cứu sự phụ của ngươi lúc hắn ta suýt bị giết vì là con lai của một tên lính địch và một người phụ nữ mệnh khổ bị ***** *** và cũng là ta giúp hắn có thận phận và sống an toàn ở nơi đây.
Tố nhi nghe vậy khuôn mặt nhăn lại, cô quay ra nhìn sư phụ của mình, lần đầu tiên cô nghe được xuất thân và nguồn gốc của người.
Ánh mắt thương sót không nguôi lại nhìn lại bản thân mình.
Tố nhi lấy hai tay tự ôm lấy mình an ủi, cô sờ lên cánh tay được phủ đầy phấn màu để đổi màu da.
Từ trước đến nay thứ cô biết duy nhất về Mộ Dục là việc anh ta cũng là con lai giống như mình.
Chỉ là không biết đằng sau còn có một câu chuyện thương tâm.
Hai người đều là con lai của quân lính phe địch, dù đều là người bị hại nhưng trong thời chiến này mấy ai quan tâm đ ến.
Người ta chỉ biết phải thù phải địch những kẻ có màu da trắng khác biệt, đôi mắt có con ngươi hơi xanh giống người tây.
Chỉ cần ai thấy những đặc điểm này, kẻ quá khích sẽ