Văn Thiên vừa bước vào quân trường, những tiếng tập quân quen thuộc vang bên tai khiến anh cảm thấy rất hài lòng.
Bất chợt từ xa có vài tiếng láo động khiến anh chú ý đến.
Văn Thiên tiến về phía đó, Dung Hoa từ phía xa vừa thấy anh liền vội hét toáng lên thông báo cho đám người Tô Năng đang đánh người ở phía sau biết:
- Thiếu..
thiếu soái đến rồi.
Vừa nghe vậy Mạc Tài đang giơ tay đấm thì vội thu lại, cậu quay lại phía sau.
Còn Anh Hào vẫn cố tình đánh tiếp mặc cho Văn Thiên đang đến sát gần.
Nhìn tên lính mặt người bầm dập Tô Năng đứng bên liền kéo tay Anh Hào ra.
- Nghiêm! - Tô Năng.
Tô Năng, Anh Hào, Mạc Tài, Dung Hoa cùng xếp thành một hàng đứng nghiêm chỉnh.
Tô Năng đứng đầu hàng bước lên trước một bước cúi đầu chào Văn Thiên.
Khuôn mặt Văn Thiên nghiêm lại, anh ngó ra phía sau nhìn tên lính nằm bẹp dí trên đất lại quay qua nhìn đám lính thân cận của mình.
Tay áo Mạc Tài còn đang xắn gọn, bàn tay Anh Hào còn đang xiết chặt dính đầy máu.
Văn Thiên đá mắt sang phía Dung Hoa liền thấy cậu cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng thì cũng đoán ra được phần nào câu chuyện.
Chỉ là anh biết Tô Năng là người lí trí, không tài nào cậu lại vô cớ không quản để mặc cho hai tên còn lại lao vào cùng đánh một người.
- Giải thích? - Văn Thiên.
Hoằng Anh Hào xiết chặt tay lại, cậu xem chừng vẫn còn chưa xả hết cơn giận mà quay sang liếc trừng tên lính phía sau.
- Hắn, coi thường phụ nữ, ỷ thế hiếp người, coi rẻ mạng người.
Ỷ vào bản thân có chút quan hệ liền lên mặt với người khác.
Đáng đánh.
- A..
a ông ó (Ta..
ta không có).
Tên lính đau đớn cố gượng người dậy, đôi mắt bầm dập miệng chảy đầy máu.
Hắn vừa lên tiếng liền bị Mạc Tài lườm cho một cái mà tắt nắng im lìm không dám nói thêm gì.
Tô Năng nhìn Anh Hào vẫn còn mất bình tĩnh bèn nắm tay trấn an, ra hiệu mắt cho cậu không nên nói thêm gì trong lúc tức giận.
Anh Hào nhìn Tô Năng mà bực mình hất tay quay phắt mặt đi.
Lúc này chợt có tiếng nói từ xa tiến lại gần:
- Có chuyện gì mà huyên náo như vậy?!
Một người đàn ông mặc quân phục từ xa tiến về phía đám đông.
Văn Thiên nhìn số sao trên vai áo ông ta liền đoán được chức phận của người này.
Theo sau người đàn ông là một đám tiểu quân kéo đến hóng chuyện.
Tên lính bị đánh vừa nhìn thấy ông ta hai mắt liền sáng rực lên.
Hắn thấy người đàn ông đó tiến về phía mình nên vội vươn người lên.
Nào ngờ ông ta lại bước vụt qua người hắn mà không thèm để ý đến.
Ông ta dừng lại trước mặt Văn Thiên mà vênh mặt, dường như là không nhận ra anh là ai.
- Có chuyện gì mà lại tụ tập ở đây như vây?
- Cha! - Tên lính phía sau cố gồng giọng gọi lớn.
Người đàn ông nghe âm thanh quen thuộc liền quay người lại.
Ông ta mơ hồ hướng nhìn khuôn mặt bầm dập méo mó đến dị dạng kia một hồi thì bất thình lình nhận ra hắn là tên quý từ yêu dấu nhà mình.
Ông ta lao đến đỡ hắn dậy quát toáng:
- Kẻ nào đánh con thành như vậy, kẻ nào?! Nói ra, ta thay con cho hắn một bài học.
Tay tên lính run run chĩa về hướng Anh Hào.
Thấy vậy Tô Năng vội tiến lên chắn trước mặt y, ánh mắt sắc bén của cậu khiến tên kia một lần nữa sợ hãi mà rúc vào lòng cha hắn khóc lớn.
Văn Thiên nãy giờ đứng một bên xem kịch cũng không