Anh Hào trở về phòng mình gấp gáp đến lật tung đống đồ trong ngăn tủ để tìm một quyển sổ.
Tiếp đó cậu rút bừa một cây bút, đang định viết gì đó thì Tô Năng đẩy cửa vào.
Cậu ta tiến đến bên bàn cúi người với trong góc bàn ra chiếc phích nước bằng sắt đã móp méo.
Vừa rót nước mắt lại không rời khỏi Anh Hào, nhìn động tác cậu ta giả như tri thức thi thoảng viết vài chữ thi thoảng lại đưa tay chống cằm.
- Nghe nói lúc nãy cậu bị thiếu soái phạt chạy, sao vậy mệt đến mức không có sức đi ăn cơm sao.
Anh Hào cặm cụi ghi chú rõ đã nghe thấy Tô Năng hỏi nhưng cũng chỉ vẫy tay hai cái rồi viết tiếp.
Tô Năng bực mình đặt cốc nước trên tay xuống bàn bộp một cái rồi chầm chậm tiến lại gần.
Đến một khoảng cách nhất định cậu nhanh tay giật phăng cuốn sổ trên tay Anh Hào đi.
- Cậu viết cái gì mà chăm chú như vậy, có phải lại viết gì xấu về lão tử.
Anh Hào chạy theo Tô Năng cố giật lại cuốn sổ nhưng chỉ trách bản thân vừa thấp hơn tay lại ngắn hơn Tô Năng khiến cho bản thân với mãi mà vẫn không tới tay cậu ta cầm cuốn sổ.
Tô Năng giơ cuốn sổ lên cao, tay còn lại ngăn chặn người của Anh Hào.
Vừa gắng sức ngăn cản, miệng vừa đọc lên những câu chữ được ghi trên trang giấy.
- Đội trưởng trèo thuyền? Kế hoạch đẩy thuyền cho thiếu soái? Đầu tiên là khơi gợi kỉ niệm cũ, hàn gắn lại tình cảm vốn có.
Tiếp đến là thúc đẩy tình cảm cao trào, đưa thiếu soái vào bẫy trận hoàn hảo đã được vây sẵn, đánh nhanh thắng nhanh...? Hoằng Anh Hào, cậu thích đàn ông sao? Đối tượng còn là thiếu soái?
Tô Năng quay ra nhìn Anh Hào với ánh kinh ngạc kèm một chút không thể tin nổi.
Anh Hào vừa thấy bản thân bị hiểu lầm liền thẹn quá hóa giận đá mạnh vào mông Tô Năng một cái khiến cậu ta phải lùi người tránh né, nhân lúc cậu ta không chú ý mà giật lại quyền sổ kia.
- Cậu bị điên à, dù lão tử thích con trai cũng không ngu mà thích một người như thiếu soái.
Cậu đọc mà không hiểu sao kế hoạch đẩy thuyền.
Tôi là đang tìm cách kéo lại tình cảm của thiếu soái dành cho thiếu phu nhân.
Sau khi nghe xong lời giải thích Tô Năng lại nhếch bên miệng cười.
Cậu quay lại uống lốt cốc nước còn dang dở của mình, hai vai nhún lên một cái.
- Cho dù thiếu soái không còn yêu phu nhân của mình nữa thì có sao.
Dù sao hai người họ gặp nhau không lâu đã cưới, thân phận cách biệt, đại hôn còn không có ai chứng cho, một tờ hôn thư nói xé thì xé được ngay mà thôi.
Nói đến thiếu phu nhân đó chẳng có gì là xứng với thiếu soái cả, hơn nữa bây giờ cô ta cũng bị hủy dung rồi thiếu soái trông cô ấy thấy chán ghét cũng không có gì là lạ.
Hai người họ li hôn cũng là chuyện sớm muộn.
Anh Hào nghe lời của Tô Năng tuy thô nhưng cảm thấy có phần thật.
Cậu nhìn xuống cuốn sổ trên tay lại nhìn vẻ bình thản của Tô Năng liền bất bình thay cho Thục Lam.
- Như vậy không phải là quá thiệt thòi cho thiếu phu nhân sao.
Dù sao cô ấy cũng vì thiếu soái mới bị lão phu nhân đánh dẫn đến hủy dung.
Tô Năng bình thản liếc nhìn: Thiệt thòi, đáng thương thì chẳng lẽ phải giả vờ thương yêu sao.
Huống hồ người đó còn là thiếu soái, cậu đoán ngài ấy sẽ cảm thấy thương sót hay có lỗi?
Anh Hào cúi măt, cậu ngẫm thầm trong đầu: "Chắc chắn là không, thương sót hay có lỗi chắc chắn đều không có.
Năm đó cô gái tên Lương Tiểu Huệ vì một ánh mắt của thiếu soái mà không chỉ tan gia, thân thể còn bị vấy bẩn đến mức tuyệt vọng tự sát.
Dù vậy khi biết chuyện thiếu soái cũng thờ ơ coi như chưa từng xảy ra gì.
Bây giờ làm sao mà có thể..."
Nhìn thấy Anh Hào đang dao động Tô Năng ngoảnh mặt cười thầm nhưng vừa mới quay mặt lại đã thấy Anh Hào tiến gần sát mặt mình.
Hai người bốn con mắt nhìn nhau.
Anh Hào nhìn Tô Năng với ánh mắt đầy nghi ngờ.
- Cậu vừa cười?
- Tôi không có!
Anh Hào nhếch khóe môi: Ha, cậu muốn thao túng tôi không dễ đâu.
Lão tử đi tìm đồng minh cùng đi chèo thuyền.
Anh Hào vừa nói vừa gập mạnh cuốn sổ vẻ chắc chắn lắm, cậu chạy một mạch ra ngoài phòng khiến cho Tô Năng không kịp trở tay còn vô ý mà tự đổ nước lên người mình.
- Ây ya, ướt hết rồi, cái tên này thật là, não vứt đi đâu rồi không biết.
Anh Hào vừa chạy ra sân thì gặp Mạc Tài vừa từ nhà ăn trở về, cùng lúc cũng thấy Dung Hoa đi đến.
Bộ dạng cậu ta loạng choạng mệt mỏi, trên tay bên trái cầm kẹo hồ lô, bên phải cầm mấy túi bánh ngọt.
Vừa nhìn thấy hai người liền hớt hải chạy đến, bàn tay nhanh thoắt nhét kẹo hồ lô vào tay Mạc Tài, đặt túi bánh vào tay Anh Hào.
Anh Hào: Cậu đi đâu bây giờ mới về vậy?
Dung Hoa thở dài hai hơi: Đi mua rượu cho thiếu soái, tôi đã đi lại cần mười lăm vòng ở phố tây cũng không tài nào tìm được Trư nương bán rượu.
Mạc Tài vừa nghe liền phì cười, cậu giơ cây kẹo trên tay lên: Vậy còn mấy thứ này là gì.
Đừng nói là mua về cho chúng tôi, tôi xưa nay không thích ăn đồ ngọt, huống chi cây kẹo này còn bị cậu cắn mất hai viên.
- Là do đi lại nhiều mệt quá lên tôi mua ăn để trợ sức.
Vốn định qua lại mấy câu trêu chọc sự ngốc nghếch của Dung Hoa thì Anh Hào đột nhiên nhớ ra chính sự.
Cậu vội kéo tay hai người đang đôi co này vào một gốc cây có bóng râm.
Dưới bóng cây ba người ngồi vây quanh nhau rất chăm chú nghe Anh Hào nói.
- Tôi nói như này như này như này...!Các cậu xem có được không.
Mạc Tài suy ngẫm một hồi: Kể cũng thấy tội, dẫu