Mộc Vãn nhìn dáng vẻ thướt tha của bà ta, đôi mắt quyến rũ, phần sườn xám ở trước ngực bị kéo căng ra gần như đã miêu tả sinh động, bước đi cũng như cơn gió lướt nhẹ qua hàng liễu.
Bà hai này nhỏ hơn Đốc quân tròn 20 tuổi, lúc mới gả đến cũng được cưng chiều, nhưng sau đó lại có bà ba, bà tư và bà năm, bà ta dần khó giữ được địa vị, tuổi già nhan sắc tàn phai lại không có chỗ nào để đi, địa vị ở trong phủ càng ngày càng đi xuống.
Nhiều năm cô đơn khiến bà ta dần có lòng nghĩ đến tình yêu, kết quả dụ dỗ được một tên phó quan của Đốc quân, hai người hoạt động bí mật, lừa Đốc quân có quan hệ bất chính.
Vốn tưởng làm kín kẽ Thần không biết Quỷ không hay, trong lúc vô tình lại đụng phải Mộc Vãn ngã xuống giếng.
Vì vậy, lần này bà hai đến thăm dò thật giả.
Mộc Vãn đặt quyển sách trên tay xuống, cười khanh khách ngồi trước bàn tròn với bà ta, vừa mở miệng đã gọn gàng dứt khoát, có một vài việc có một vài người không cần quanh co lòng vòng.
“Dì hai, con chỉ nói một câu, người không phạm ta, ta không phạm người.
” Mộc Vãn rót một chén trà đẩy qua đó.
Bà hai không ngờ Mộc Vãn lại thẳng thắn dứt khoát như vậy, lúc trước bà ta ỷ vào bí mất này vô cùng kiêu ngạo, nhưng chẳng may để điểm yếu rơi vào trong tay người ta, bà hai bị gò bó khắp nơi, không thể không khúm núm với cô, sống rất uất ức.
“Đúng đúng đúng, giữa chúng ta thật sự không nên có mối liên quan gì, mọi người ở chung dưới một mái nhà, nên quan tâm chăm sóc lẫn nhau mới đúng.
” Bà hai nói một đằng nghĩ một nẻo, đưa tay nhận lấy chén trà do Mộc Vãn đưa tới, lại không ngờ, chén trà kia rất nóng, bà ta không cầm chắc, cả chiếc chén sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Bà hai giật mình kêu lên, ngẩng đầu lên lại thấy Mộc Vãn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, lại lấy một cái chén mới: “Dì hai, mặc dù nước trà rất ngon, cũng phải cầm lên được mới được.
Chỉ cần dì không giở trò sau lưng, con chắc chắn sẽ không làm khó gì, có một