Xem ra nha đầu đang khóc lóc tình cảm chân thành này chính là nha hoàn hầu hạ bên cạnh cô rồi.
Mộc Vãn ngâm trong nước cả một ngày, cơ thể thật sự không còn chút sức lực nào, đành phải vịn tay Thúy Quyên miễn cưỡng đứng lên.
Lão phu nhân thấy cô có thể đứng lên, đôi mắt cũng đen nhanh có hồn, tuy vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng tám phần mười là người này đã sống lại, tuy bà cụ không chào đón Mộc Vãn, nhưng rất sĩ diện, đương nhiên không muốn việc nhảy giếng tự vẫn này xảy ra trong nhà lớn Lăng gia, bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có người chỉ trỏ, điều quan trọng là, bây giờ bọn họ không thể đắc tội Mộc gia.
“Đi tìm thầy thuốc đến xem thử đi.
”Lưu quản gia đau khổ nói: “Lão phu nhân, đã muốn vậy rồi, y quán đều đóng cửa rồi.
”“Đóng cửa cũng phải nghĩ cách khác.
”“Bà nội, nếu không để cháu xem thử cho em gái đi.
” Mộc Cẩm Nhu vẫn không lên tiếng lại bước tới xin đi giết giặc, “Tuy cháu học hành không giỏi, nhưng cũng có thể nhìn được đại khái.
”Lão phu nhân nghe vậy, giật mình cười nói: “Bà suýt nữa quên mất, trong phủ chúng ta còn một bảo bối là cháu.
”Nhắc đến đứa cháu dâu này, tất nhiên trên mặt lão phu nhân vô cùng vui vẻ, hiền lương thục đức, hiểu chuyện ngoan ngoãn, cầm kỳ thi họa không gì không biết, nhà ông ngoại là thế gia y dược, đáng tiếc, cô ta ưu tú như vậy, lại chỉ có thể làm vợ nhỏ.
Bà hai vừa bị bà tư làm mất mặt đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nịnh nọt này: “Mộc Cẩm Nhu thật sự là nữ thần y, lần trước tặng cho con ít thuốc bổ, sau khi uống cả người đều thoải mái, như trẻ ra mấy tuổi.
”Mộc Cẩm Nhu khiêm tốn lắc đầu: “Con chỉ làm theo sách vở thôi cũng không có gì lớn, nếu dì hai cảm thấy có tác dụng, chút nữa con lại đưa thêm một chút đến phòng dì.
”“Ôi chao, vậy dì cảm ơn trước.
”“Dì hai đừng khách sáo, Mộc Cẩm Nhu nên hiếu thảo với dì mà.
”Sự khiêm tốn của Mộc Cẩm Nhu đã để bà hai tìm lại chút mặt mũi vừa mất ở chỗ bà tư, vẻ mặt cũng trở nên đắc ý.
“Em gái, để chị xem cho em một