Lúc Mộc Cẩm Nhu ra về, giọng nói đều có chút run, tuy rằng trên mặt giả bộ cười, cũng tỏ ra không quan tâm, nhưng bàn tay giấu sau áo năm chặt, móng tay sắc nhọn như sắp đâm vào da thịt.
Mộc Vãn cẩn thận nhìn, không nhịn được cười trộm trong lòng.
Cô ta như thế gọi là lấy đá đập vào chân mình, muốn đến đây khoe khoang với cô, cuối cùng lại mang cục tức vào người.
Mộc Vãn không để ý Lăng Thận Hành cưng chiều yêu thương ai, nhưng Mộc Cẩm Nhu lại quan tâm, vì thế Lăng Thận Hành đưa gì Mộc Cẩm Nhu cũng vui mừng nhận lấy, tối hôm nay chỉ sợ là không ngủ được.
̴Trong phủ này không bao giờ thiếu lời ra lời vào, sau một buổi tối, chuyện Thiếu soái đưa Mộc Vãn đi ăn cơm tây đã truyền đi khắp phủ.
Không chỉ có vậy, bà hai còn nghe Thúy Quỳnh nói, Thiếu soái đưa Mộc Vãn đi thăm Hồng Tụ trong nhà giam.
Vì tin tức này, bà hai tặng cho Thúy Quỳnh một đôi khuyên tai ngọc bích.
Thúy Quỳnh biết chuyện này đương nhiên là do Mộc Vãn cố ý nói cho cô ta nghe, thấy cô ta từ bên ngoài vui vẻ trở về, trên mặt không dấu được ý cười vui sướng là cô biết chuyện đã thuận lợi được truyền ra bên ngoài, không đúng vậy sẽ không bởi vì nhận được thứ tốt mà cười vui đến thế.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, làm người kiêng kị nhất là lòng tham.
Mộc Vãn đi ra từ phòng thí nghiệm của mình, dặn dò Thúy Quỳnh gọi Lý Hòa Bắc đến đây, bình thường cô chẳng mời nổi vị tâm phúc của Lăng Thận Hành, lần này vừa gọi đã thấy tới.
Lý Hòa Bắc có thể ở bên cạnh Lăng Thận Hành lâu như vậy, ngoài sự dũng cảm ra, còn tỉ mỉ khéo léo, thông minh sáng dạ, mấy này nay Thiếu soái đối xử với thiếu phu nhân rất khác, làm sao anh ta lại không để ý, huống chi vị thiếu phu nhân này vừa rơi xuống giếng, không làm người ta ghét như trước đây, ngược lại còn có chút yêu thích.
Lý Hòa Bắc vừa đến, vừa định cúi chào, Mộc Vãn liền vung tay: “Mấy chuyện lễ phép này cho miễn, sân nhà mình, kính đến kính đi thật phiền phúc.
”Cô đưa một bọc giấy cho Lý Hòa Bắc: “Đây là do tôi suốt đêm làm