Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày

Ngu Ngơ Bị Bán


trước sau


Mộc Văn Bách giống như Mộc Cẩm Nhu, ngoài mặt thoạt nhìn hết sức ôn hòa, nhưng mấy lần cô nghe nói, cậu ta thích chơi thiếu nữ đàng hoàng, đã từng khiến một cô gái đang đi học mang thai, cô bé kia không chịu nổi khuất nhục treo ngược mà chết.

Nếu quả thật người như vậy đến trong quân, vậy nhất định sẽ gieo họa ngàn năm, nói vậy Lăng Thận Hành cũng nghe nói tất cả việc xấu của cậu ta, lúc này mới đẩy cô lên đài.

Mộc Vãn âm thầm trừng anh một cái, lại cười nói: "Em hai của em là hiền tài, nhưng tuổi quá nhỏ, em nhớ trong quân có quy định, không đủ mười sáu tuổi là không thể nhập ngũ, em có nhớ sai không?"Cô nghiêng đầu đi hỏi Lăng Thận Hành, Lăng Thận Hành cười khẽ trong bụng, người phụ nữ này thật đúng là có thù tất báo, vừa bắt đầu đã kéo anh xuống nước.

Anh gật đầu: "Đúng là có quy định như thế.


"Chị em Mộc gia vừa nghe, sắc mặt thay đổi, đặc biệt là Mộc Cẩm Nhu, vẻ ngoài tinh xảo cũng có chút vặn vẹo bởi vì hết sức đè nén.

Vốn chỉ là chuyện nước chảy thành sông, nhưng lại bị một câu nói của Mộc Vãn làm hỏng.

Lão phu nhân nghe vậy, vội vàng dàn xếp, bà cụ vô cùng thích cháu dâu này, tự nhiên ngay cả em trai cô ta cũng thích.

Bình thường Mộc Cẩm Nhu thuận theo hiểu chuyện, chưa bao giờ yêu cầu gì, không giống các bà kia, hận không thể đem đồ ăn ngon đồ dùng tốt dọn đến biệt uyển của mình, chớ nói chi Mộc Vãn, phô trương lãng phí không biết tiết kiệm, hoàn toàn chính là tác phong nhà giàu mới nổi.

Lão phu nhân không muốn khiến cho Mộc Cẩm Nhu thất vọng, nói với giọng thương lượng: "Quy củ này còn không phải là cháu quyết định, quy củ là chết, người là sống, để cho Văn Bách vào trong quân doanh làm một vị trí thấp cũng không phải là chuyện gì lớn, huống chi, bà nghe nói chưa tới hai tháng nữa Văn Bách đã 16 rồi.

"Lăng Thận Hành nói: "Bà nội, quân lệnh như núi, nếu như quy củ muốn thay đổi thì thay đổi, sau này ai còn nghe con, con không làm được loại người nói không giữ lời không biết tự hạn chế đó?"Lời này nhất thời khiến cho lão phu nhân cứng họng, không khỏi vung oán khí liền lên người Mộc Vãn, nếu như không phải là cô lắm mồm, có lẽ khái cháu của mình cũng

sẽ không nghĩ tới điểm này.

"Văn Bách cũng là em trai cô, sao cô lại không giúp nó?" Lão phu nhân tức giận lẩm bẩm.


Mộc Văn Bách rất uất ức nói: "Bà nội đừng trách chị hai, từ nhỏ chị hai cũng có chút hiểu lầm với con, có anh cả ra sức vì Lăng gia ở trong quân doanh anh rể là được rồi, con không phải là ruột thịt thì không nên si tâm vọng tưởng.

""Em hai, sao em lại nói lời như vậy, cho tới bây giờ anh không cảm thấy chúng ta có gì khác biệt.

" Mộc Văn Vũ bên cạnh hơi có chút đau lòng em trai, cậu cũng mong em trai vào trong quân phát triển, đều là người một nhà, tại sao Mộc Vãn cứ lòng dạ ác độc như vậy.

Cậu nhìn về phía Mộc Vãn, giọng nói có vài phần trách móc xa cách: "Chị hai, Văn Bách chỉ là muốn đi trong quân ra phần sức, chị không nhìn nổi em ấy vậy sao?"Mọi người đang ngồi nghe, ánh mắt cũng có chút quái dị, trên phố sớm có tin đồn, Mộc Vãn và chị em Mộc gia đều không hòa, đặc biệt là đứa em trai thứ hai này, lúc ở Mộc gia bị cô áp chế khắp nơi, lần này muốn đi trong quân kiếm vị trí thấp cũng bị cô liên tục ngăn cản.

Vừa là đích nữ ỷ thế hiếp người, vừa là con vợ kế thứ xuất, dưới tác dụng lòng đồng tình, tự nhiên mọi người cũng nghiêng qua bên Mộc Cẩm Nhu.


Mộc Vãn nhíu mày, bên ngoài đều nói Mộc Văn Vũ thông minh cơ trí, hôm nay gặp thấy chỉ là kẻ ngu ngốc, Mộc Văn Bách này đi trong quân, nhất định sẽ ỷ vào thân phận anh rể cậu ta dối trên gạt dưới, chọc nhiều thứ rồi để cho anh chùi đít không phải sao, hơn nữa cậu ta là người xảo trá khéo đưa đẩy, nếu như lăn lộn danh tiếng tăng lên thế tất sẽ ép cậu một đầu.

Cậu coi hai chị em này như người thân, người ta lại coi cậu là con cờ, ngu ngờ bị bán còn thay người ta đếm tiền.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện