Mộc Văn Vũ ăn cơm tối ở Quế Hoa Uyển, lại xem sách do Mộc Vãn đưa cho cậu, ngồi đến lúc bầu trời hoàn toàn tối đen mới rời khỏi.
Mộc Vãn tiễn Mộc Văn Vũ ra ngoài, trong lòng vô thức than thở, tuy cô và đứa em trai này không có tình cảm gì, nhưng cô đã đi vào cơ thể này, nên gánh vác trách nhiệm này, hơn nữa vô thức bị ký ức của cơ thể này thay đổi, luôn chịu ảnh hưởng của cô ấy.
Mặc dù cô lôi kéo Mộc Văn Vũ vì cô có mục đích của mình, nhưng cũng muốn nhắc nhở cậu, tránh để cậu bị người khác tính toán lợi dụng.
Mộc Văn Vũ vừa đi đã nghe thấy tiếng chuông bạc lanh lảnh vang lên ngoài sân, không lâu sau, Lăng Tuyết Thu cầm một đĩa hoa quả bước vào đây.
Cô ấy mặc một chiếc áo khâm sam tay loe màu xanh nhạt, chân váy màu đen dài qua gối, một đôi giày mũi trong phối với đôi tất màu trắng, cách ăn mặc điển hình của học sinh thời nay.
Hai người gặp mặt nhau, khách sáo chào hỏi lẫn nhau, Lăng Tuyết Thu chạy về phía Mộc Vãn như chim nhỏ.
“Chị dâu, em mới đi hái nho, ngọt lắm, đặc biệt đưa đến cho chị đó.
” Lăng Tuyết Thu đặt đĩa hoa quả trong tay xuống, nhặt một quả nho đưa đến bên môi Mộc Vãn.
Mộc Vãn cười nói: “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, nói đi, lại muốn chị giúp đỡ chuyện gì?”Cô ăn quả nho kia, Lăng Tuyết Thu mới cười hì hì nói: “Chị dâu thông minh nhất, nhưng lần này em không có việc gì cũng lên điện tam bảo, chỉ nghĩ nho rất ngon, nhất định phải để chị dâu nếm thử, sao nào, hương vị có ngon không?”Cô chớp đôi mắt ngây thơ trong sáng, hai bím tóc dài đen nhánh lại dài nhỏ.
Lăng Tuyết Thu là con gái do đại phu nhân sinh ra, cũng là đích nữ duy nhất, giống như Lăng Thận Hành, cô ấy là bảo bối trong phủ, lão phu nhân cưng chiều cô ấy, đám chị em nịnh bợ cô ấy, đám bà nhỏ càng không dám đắc tội cô ấy, cũng may từ nhỏ cô đã được sống an nhàn sung sướng, lại không có tình tình kiêu căng ngang ngược, lại rất ngây thơ thẳng thắn, khiến người ta thương yêu.
Lăng Tuyết Thu