Mộc Vãn nói: “Còn không phải à, con cũng không nỡ trách nó.
Thế nhưng, nó về bên cạnh Đốc quân cũng vì mệnh lệnh của Đốc quân, con cũng không thể ngăn cản, chỉ đau lòng nó còn nhỏ đã phải hứng chịu mưa bom bão đạn.
”Bà hai an ủi vài câu rồi hỏi: “Đốc quân đang ở phương Bắc, thằng bé cũng đến phương Bắc sao?”“Sao con biết được, nó không thân với con, không nói với con việc gì hết, có lẽ ngày mai rời đi cũng không báo với con một tiếng.
” Mộc Vãn nói xong sắc mặt hơi mất mát.
“Chị dâu, chị đừng đau lòng, đến đây, cho chị ăn bài này.
” Lăng Tuyết Thu đánh một quân Yêu kê, Mộc Vãn cười nói “Hồ rồi”, đây là lần đầu tiên cô Hồ trong tối nay, lập tức quét sạch mây đen trên mặt, nở nụ cười.
Bốn người chơi mạt chược đến mười giờ rưỡi mới giải tán, chờ tất cả mọi người rời đi, bà hai mới để Xích Nhi đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ, tự mình lấy giấy bút ở trong ngăn kéo ra.
Sau khi bà ta nghe nói Mộc Vãn đến nhà tù thăm Hồng Tụ vẫn đứng ngồi không yên, muốn Lăng Tuyết Mạn giúp đỡ, cô ta lại từ chối nhiều lần, nếu cứ chờ như thế, không biết phải chờ bao lâu.
Đêm dài lắm mộng, bà ta nhất định phải giải quyết dứt khoát, tình hình chiến tranh ở phương Bắc rất dữ dội, không tiện liên lạc với những nơi khác, bà hai liền nghĩ cách đưa thư.
Đến lúc này, người duy nhất có thể giúp bà ta là Lưu phó quan bên cạnh Đốc quân, chỉ cần một câu nói của anh ta, Hồng Tụ chắc chắn phải chết.
Nghĩ đến điều này, bà ta lập tức viết một bức thư cho Lưu phó quan, lại nhét trong mấy chiếc phong bì.
Mộc Vãn nói ngày mai Mộc Văn Vũ sẽ về quân doanh, cậu và Lưu phó quan sẽ làm việc với nhau, tất nhiên có thể nhìn thấy anh ta, nhưng thân phận của bà ta lại không có cách nào để Mộc Văn Vũ chuyển thư hộ, làm vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Bà ta nghĩ đến em gái của Lưu phó quan, ngời này cắt quần áo cho người ta trong một tiệm may trên Thập Lý Trường Nhai, nếu để cô ta nhờ gửi thư, sẽ là chuyện đương nhiên, sẽ không khiến người ta nghi ngờ, hơn nữa, quan hệ của Mộc Vãn và Mộc Văn Vũ không tốt, việc ngày hôm đó trên bữa tiệc cùng với lời nói