Một bên chân dài của Lăng Thận Hành đã tiến vào, Mộc Vãn nhanh chóng xuống giường, sửa sang lại một chút vạt áo.
“Muộn thế này, sao anh lại tới đây?”Lăng Thận Hành như không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô một cái, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khác với chiếc áo cổ đức hiện đại, cổ chiếc áo ngắn và thẳng đứng, chỉ có người dễ nhìn cổ thon dài mới có thể mặc ra cảm giác mạnh mẽ hào hùng.
Có thể vào niên đại này mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường mặc ra cảm giác như thế, Lăng Thận Hành là người đầu tiên Mộc Vãn từng thấy.
Anh ngồi xuống bên trên sạp, nới lỏng một chiếc cúc cổ áo, Mộc Vãn thấy trong đáy mắt đen láy của anh ít tơ máu, giữa mày cũng có chút mỏi mệt, không biết là gặp chuyện khó giải quyết gì làm anh có chút lo lắng sốt ruột.
“Chỗ cô có cái gì ăn không, tôi còn chưa ăn bữa tối.
” Anh dựa vào trên sạp, bởi vì mỏi mệt, đôi mắt đã khép lại.
“Tôi vào phòng bếp đi làm.
” Mộc Vãn vừa muốn sắp xếp phòng bếp chuẩn bị ăn khuya, lại nghe người đàn ông khép mắt nghỉ ngơi nói: “Tôi không muốn ăn đồ nhà bếp.
”Mỗi cái biệt uyển đều có phòng bếp riêng, bởi vì đời trước Mộc Vãn không thích mùi khói dầu nên không làm đồ ăn, cho nên phòng bếp nhỏ kia kết đầy mạng nhện, là lúc sau Mộc Vãn bảo người dọn dẹp sạch sẽ, mua nồi niêu xoong chảo về, cô nhàn rỗi không có việc gì thì chui vào đi làm mấy món ăn vặt, không có WIFI, không có người bệnh, không giải phẫu, cũng chỉ có thể dùng đọc sách, làm đồ ăn vặt cho qua thời gian.
Mộc Vãn không quầy rầy tới em gái, mà chính cô tới phòng bếp lớn tìm mấy thứ nguyên liệu nấu ăn, thịt là mới mẻ nhất, buổi sáng mới vừa giết lợn đen, còn cả tôm tươi bến tàu nhà họ Lăng vận chuyển tới, cô lại rửa sạch rau hẹ với nấm hương.
Lấy đồ về phòng bếp riêng Quế Hoa Uyển, cô bắt đầu băm nhân thịt, băm xong nhân rồi cán mỏng bột, canh xương nóng hổi hầm trong nồi, bỏ hoành thánh vào, khi ra